TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 246: Song Thai
Cập nhật lúc: 2025-10-09 16:51:08
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bác cả, bác đừng sốt ruột, đừng ồn Ông Phó Viện trưởng Vương”, Kiều Giang Tâm kéo tay bác cả .
Phó Viện trưởng Vương bắt mạch xong chăm chú bụng Tần Tuyết, “Được mấy tháng ?”
Tần Tuyết cũng căng thẳng theo, “Dạ, sáu tháng .”
Phó Viện trưởng Vương lúc mới nhận sự căng thẳng của , hiểu rằng đang hiểu lầm điều gì đó, vội vàng giải thích.
“Mọi đừng lo lắng, con bé .”
“Phù~” Kiều Hữu Phúc thở phào nhẹ nhõm.
Phó Viện trưởng Vương liếc bụng Tần Tuyết, “Mấy tháng cẩn thận đấy, ước chừng đến đủ tháng đẻ, trong bụng chỉ một mà là hai đứa, nuôi dưỡng khá , thể sinh sớm.”
“Hả??”
“Hai đứa?” Tần Tuyết há hốc miệng.
“Thảo nào, lúc nó đạp chỗ nào cũng phồng lên, em còn tưởng tay chân cùng lúc hoạt động, nghĩ rằng đứa bé thật là hiếu động.”
Cô đầu chồng, “Mang thai sáu tháng mà bụng to hơn cả lúc mang Trụ Tử bảy tháng, em còn tưởng do ăn uống nên lớn nhanh.”
Trong mắt Kiều Hữu Phúc lóe lên niềm vui sướng tột độ, nhưng nhanh chóng tan biến thành nỗi lo âu.
“Phó Viện trưởng Vương, cái ... cái ... là....”
Phó Viện trưởng Vương cũng vòng vo, “Đều là quen cả, cũng thẳng với , đây là chuyện , nhưng cũng là chuyện . Hai đứa trẻ, rủi ro cũng tăng gấp đôi.
Tình trạng của cô , chú ý hơn những t.h.a.i p.h.ụ bình thường, những việc như mang vật nặng tuyệt đối đừng , và vệ sinh cũng cẩn thận, đừng xổm quá lâu, va chạm té ngã nhất định chú ý.
Sau tháng thứ tám, bên cạnh nhất định , đứa trẻ phát triển khá , cần bồi bổ thêm, cứ ăn uống bình thường là , lớn quá chịu thiệt là .
Sau khi đủ tám tháng, bất cứ lúc nào cũng thể máu, m.á.u nhất định đến bệnh viện, vì lợi cho cũng như cho đứa trẻ, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện tự sinh ở nhà, chúng cũng thiếu chút tiền đó.”
Kiều Hữu Phúc nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Tuyết một cách chăm chú, “Dạ, nhớ , đều nhớ , cảm ơn ông nhiều, Phó Viện trưởng Vương. Trước đó Giang Tâm bảo chúng khám thai, nhưng ở quê ai mấy thứ nên chúng cũng coi gì, may mà gặp ông, thật sự cảm ơn ông nhiều.”
Phó Viện trưởng Vương ha hả vẫy tay, “Được , đừng lời khách sáo nữa, nếu thật sự cảm ơn, lát nữa uống vài chén với lão già , bảo Giang Tâm thêm vài món ngón tay.”
Vợ chồng Kiều Hữu Phúc vui mừng lo lắng, vui vì một m.a.n.g t.h.a.i hai đứa.
Lo lắng cũng vì một m.a.n.g t.h.a.i hai đứa.
Trụ Tử hiểu đại khái, nhưng vui mừng khôn xiết, thêm Giang Mộc nữa, sẽ ba đứa em.
Cậu sẽ cả của nhiều .
Phó Viện trưởng Vương tuy là uống vài chén, nhưng kiềm chế, chỉ chạm cốc một ly với hai em Kiều Hữu Phúc thôi.
Nhà mang thai, dẫn theo con nhỏ, nếu hai đàn ông cũng say mèm thì .
Ăn cơm xong, Kiều Giang Tâm chuẩn đóng cửa hàng để đưa trong nhà dạo ở Bách hóa Tổng hợp.
Tần Tuyết vốn định chuẩn đồ cho một đứa trẻ, giờ chuẩn cho hai đứa, cả tràn đầy sinh lực.
“Nhanh lên, tranh thủ lúc hai tháng nữa còn chạy , mau chóng mua sắm những thứ cần mua. Phó Viện trưởng Vương , tám tháng đừng để tùy tiện nữa.”
Kiều Hữu Phúc dắt Trụ Tử vội vàng theo , “Em chậm thôi, Phó Viện trưởng Vương dặn , cẩn thận.”
Lưu A Phương bế Giang Mộc, mỉm theo phía . Kiều Hữu Tài nghiêng đầu bàn bạc với Lưu A Phương về chuyện mua Mai Nhũ Tinh và sữa bột lát nữa.
“Lúc nãy lén hỏi Phó Viện trưởng Vương, ông bây giờ là thời kỳ phát triển của trẻ, nuôi dưỡng là thể đuổi kịp, cùng lắm và cả xa hơn một chút, nếu Giang Mộc chịu ăn, chúng để cháu ăn đến hai ba tuổi cũng .”
Kiều Giang Tâm hai cặp vợ chồng phía , ánh mắt chùng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-246-song-thai.html.]
Bố Giang Mộc, bác cả cũng bác dâu và con cái , cô dường như còn thiết với gia đình như nữa.
“Chị Giang Tâm, chị đằng kìa.” Đào Tử hào hứng chỉ sạp hàng xa, “Chị xem, là khăn lụa, từng chiếc một, đủ màu sắc gì cũng .”
Lưu Tân Nghiên theo hướng tay Đào Tử sang, vội , “Đi, chúng xem thử.”
Cố Vân Châu hai chạy , sang Kiều Giang Tâm , “Em xem ?”
Kiều Giang Tâm lắc đầu, “Không cần , em khăn lụa .”
Ánh mắt cô liếc một vòng phố, dừng ở cửa lớn một nhà hàng.
Hình như đám cưới, cửa nhà hàng khá đông , bộ cửa lớn trang trí bằng bóng bay đủ màu sắc, vô cùng. Kiều Giang Tâm tò mò.
Nhà ai chọn ngày Tết Đoan Ngọ để kết hôn ?
Cố Vân Châu Kiều Giang Tâm, về phía cửa nhà hàng xa, rảo bước lớn về phía đó.
Còn Kiều Hữu Tài, khi con gái, cũng đưa chiếc túi trong tay cho Lưu A Phương, nhỏ vài câu gì đó, chạy lớn về phía cửa nhà hàng.
“Giang Tâm, ?” Lưu Tân Nghiên vẫy vẫy chiếc khăn lụa màu vàng nhạt hỏi Kiều Giang Tâm.
Kiều Giang Tâm to đáp, “Đẹp, nhưng Bành tặng chị chiếc màu đỏ đó hơn.”
Lưu Tân Nghiên mặt ửng hồng, trừng mắt giận dỗi Kiều Giang Tâm một cái, treo chiếc khăn lụa trở , cầm lên chiếc kẹp tóc sạp xem xét.
“Giang Tâm.” Đó là giọng Cố Vân Châu.
Kiều Giang Tâm đầu , thấy Cố Vân Châu mặt ửng đỏ, đưa ba quả bóng bay cho cô.
“Nè.”
Kiều Giang Tâm ba quả bóng bay màu vàng, trắng, đỏ buộc chung tay , ngạc nhiên Cố Vân Châu.
Cố Vân Châu sững một chút, “Chẳng em ? Anh thấy em chằm chằm bóng bay.”
Kiều Giang Tâm bật , giơ tay chỉ về phía cửa nhà hàng xa, “Em đang nghĩ, kết hôn Tết Đoan Ngọ...”
Vân Vũ
Lời dứt, cô thấy một bóng quen thuộc ở cửa nhà hàng đang gật đầu cung kính với chú rể.
Ngay đó, Kiều Hữu Tài cầm mấy quả bóng bay, mặt mày hớn hở chạy về phía cô.
“Giang Tâm, Giang Tâm, ơ, con ? Bố cũng xin cho con đây, nè, cầm lấy chơi.”
Kiều Hữu Tài liếc bóng bay trong tay Kiều Giang Tâm, hề hề đưa mấy quả bóng bay xin cho con gái.
“Con từ nhỏ thích mấy thứ màu sắc sặc sỡ, ba bốn tuổi xổm bên đường hái hoa dại cài lên đầu , hì hì.”
Kiều Giang Tâm há hốc miệng, “Bố đặc biệt chạy đến chỗ , chỉ để xin bóng bay cho con chơi thôi ?”
Tính cách của bố, Kiều Giang Tâm hiểu rõ, nhút nhát, nhu nhược, tự ti.
“Ừ, bố giờ ăn, dạn dĩ hơn . Ngày , bố chắc chắn dám , ha ha ha, rèn luyện . Lúc nãy bố thấy con chằm chằm một lúc, ngay là con chơi bóng bay.” Kiều Hữu Tài nhỏ giọng giải thích.
Kiều Giang Tâm mắt nhoè , “Con là cô gái lớn thế , còn chơi bóng bay gì nữa?”
Kiều Hữu Tài đưa bàn tay thô ráp lên, vén mái tóc mai rơi gò má cô gài tai.
“Ừ, thoắt cái thành cô gái lớn . Xin con, theo bố như bố, để con chịu nhiều khổ cực.”
Ánh mắt Kiều Hữu Tâm phức tạp, “Có Giang Mộc , bố và càng cảm thấy với con. Đáng lẽ là chúng bố chăm sóc con...”