TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 225: Thoái hôn
Cập nhật lúc: 2025-10-08 16:09:42
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bành Chí Hoa liếc một vòng, "Ừm, , như thế nếu nhà tới cũng đến nỗi quá khó coi."
"Mai rảnh chợ đồ cũ xem thử, kiếm cho em một cái bàn với ghế về, như cũng gần như đầy đủ ."
Vừa , giơ tay đẩy nhẹ gáy Lưu Tân Nghiên, "Đi thôi, đồ nhè. Cái gọi là nhà, trông chờ khác cho, bằng tự tạo lấy. Em xem, em nhà ? Từ nay về , ai thể đuổi em nữa."
Lưu Tân Nghiên mặt nở nụ , cầm lấy chiếc túi đeo của , theo Bành Chí Hoa cửa, khi khóa cửa cẩn thận, còn đẩy thử một cái.
Bành Chí Hoa chìa khóa trong tay Lưu Tân Nghiên, : "Cái ổ khóa Đinh Diễm Hồng dùng , cần . Đợi tí mua cái mới, khóa mới mấy chiếc chìa dự phòng lắm."
Lưu Tân Nghiên hiểu ý Bành Chí Hoa, chiếc chìa khóa chắc chắn Đinh Diễm Hồng vẫn còn giữ, chừng lúc cô trở về huyện Ninh, cô dọn về ở tiếp.
"Ừm, lát nữa mua cái mới."
"Còn Bành, ăn gì?"
Bành Chí Hoa : "Anh ở phố Long Hưng một quán bánh mì kẹp thịt ngon lắm, ngang qua khu gia thuộc."
Lưu Tân Nghiên vung tay: "Đi thôi! Hôm nay cho ăn bánh mì kẹp thịt thỏa thích, ăn no còn cho mang về nữa."
Bành Chí Hoa nhe hàm răng trắng bóc : "Thật là hào phóng, còn cho mang về nữa cơ đấy."
Nói xong, kéo câu chuyện trở về vấn đề ban nãy: "Mình ngang qua khu gia thuộc. Chuyện em... em đó hủy hôn với Âu Dương Nhược Phi, là thật ?"
Vừa thốt lời, trái tim cũng treo lên.
"Phù~" Lưu Tân Nghiên nghĩ đến Âu Dương Nhược Phi liền thở dài một .
Bành Chí Hoa tưởng cô nỡ, vội : "Không , cãi cũng là chuyện bình thường thôi..."
Lưu Tân Nghiên lắc đầu: "Lần em thực sự nghĩ thông . Em cả đời bước từng bước theo lưng , chỉ để chờ đợi lúc rảnh rỗi đầu em một cái.
Trước đây em luôn nghĩ thể chấp nhận một như , thể chấp nhận sự lãng quên và lạnh nhạt của .
khi em đơn phương đổ quá nhiều tình cảm và hy sinh, nhận sự hồi đáp như mong , trong lòng em sinh oán hận.
Cái cảm giác thất vọng tràn ngập trong khoảnh khắc , khiến em cảm thấy bản thật đáng."
Vân Vũ
Bành Chí Hoa gì, im lặng dắt xe đạp bên cạnh Lưu Tân Nghiên.
Lưu Tân Nghiên tiếp tục: "Hắn là một bác sĩ giỏi, cũng xuất chúng và ưu tú, nhưng tuyệt đối sẽ là một chồng .
Em giống khác, ngoài bác , em còn nào đời nữa, mà quan hệ của em với họ thế nào cũng .
Sau kết hôn, em chỉ còn chồng, em cần đó thể đáp cho em một chút về mặt tình cảm, khi em buồn khổ bất lực, thể cho em sự quan tâm và an ủi."
"Hơn nữa, em cũng sợ, em sợ khi kết hôn, của thích em, em sợ đối mặt với tình cảnh cô thế vô viện trợ trong tương lai."
Bành Chí Hoa thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu trở nên hồ hởi: "Anh , thằng nhóc đó hợp với em. Từ nhỏ đến lớn em cứ khư khư đuổi theo , bảo đó là bố em chọn cho em. Em nghĩ kỹ thì nên sớm . Ban ngày họ , bây giờ chắc đang ở nhà, nếu bỏ lỡ, mấy hôm nữa em về huyện Ninh ."
Lưu Tân Nghiên lên yên xe đạp: "Nhanh ?"
Bành Chí Hoa : "Muốn gì thì nhanh . Em mà suy nghĩ nhiều quá, chuyện cũng thành do dự hết cả."
Lưu Tân Nghiên : "Từ nhỏ ưa Nhược Phi, chuyện chọc tức thì đầy !"
Bành Chí Hoa : "Đó gọi là vấn đề từ trường. Em thấy như thế với khác ?"
Nói xong, nhắc nhở: "Còn nữa, chuẩn hủy hôn , thì đừng 'Nhược Phi' 'Nhược Phi' nữa, kẻo bà già nhà tưởng em còn vương vấn ấm cô chiêu của bà . Sau nhớ gọi là 'đồng chí Âu Dương'!
Con gái như em, hủy hôn là tổn thất của nhà họ. Sau tìm hơn, chắc chắn sẽ nâng niu em như bảo bối."
Tâm trạng vốn nặng nề của Lưu Tân Nghiên, Bành Chí Hoa cho chệch hướng, lập tức tiêu tan hết: "Ha ha ha, thì mong lời chúc phúc của thành sự, tìm coi em như bảo bối.
Loại như Âu Dương Nhược Phi, ai chịu thì cứ việc lấy . Lão nương nâng khéo hơn mười năm , nâng nổi nữa, phục vụ nữa!"
Đến cổng khu gia thuộc, Bành Chí Hoa dừng xe.
"Anh lên với em , em tự lên . Hai ông bà nhà họ Âu Dương chắc cũng đến nỗi động thủ với em. Rốt cuộc là đàn ông, nếu theo, sợ họ vấy bẩn cho em."
Lưu Tân Nghiên nghĩ một chút hiểu ý Bành Chí Hoa.
"Ừm, em lên đây."
Bành Chí Hoa gật đầu: "Xuống nhanh nhé, còn mời ăn bánh mì kẹp thịt nữa."
Lưu Tân Nghiên ừ một tiếng, bước chân hướng khu nhà quân nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-225-thoai-hon.html.]
Âu Dương Kiên và vợ là Cao Vinh đang chuẩn dùng cơm thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thình thịch.
"Ai đấy?" Cao Vinh dậy mở cửa.
Nhìn thấy Lưu Tân Nghiên ở cửa, bà khựng , đó : "Ồ, là Tân Nghiên ? Nhược Phi bận lắm, nhà."
Giọng điệu bà mang đầy vẻ cao cao tại thượng, ngay cửa, thèm nhích chút nào.
Lưu Tân Nghiên đây sợ Âu Dương Kiên và Cao Vinh ấn tượng với , sợ họ vui.
bây giờ, cô sợ nữa.
"Cháu tìm Âu Dương Nhược Phi. Cháu đến tìm hai bác."
Thấy Cao Vinh chút ý định nhường cửa nào, Lưu Tân Nghiên thẳng.
"Sao? Cửa cũng cho cháu nữa ? Hồi bố cháu còn, các bác như thế , miệng nào cũng bảo sẽ coi cháu như con đẻ.
Chà~, đúng là ' nguội' thật..."
Cao Vinh mặt cứng đờ, liếc ngoài, thấy hành lang vài thò đầu thò cổ, vội vàng tránh : "Vào ."
"Tân Nghiên đến đúng lúc thật, kịp giờ cơm." Giọng bà đầy châm chọc.
Lưu Tân Nghiên câu chói tai còn thấy khó chịu như nữa, mặt cô bình thản chào Âu Dương Kiên.
"Cháu chào bác Âu Dương."
Âu Dương Kiên sofa thẳng lưng dậy: "Ồ, Tân Nghiên đến ? Ăn cơm ?"
Nói xong, ông sang vợ: "Cao Vinh, lấy thêm một bộ bát đũa."
Lưu Tân Nghiên vội : "Không cần ạ. Cháu đến ăn nhờ."
Cô nhanh chóng lục trong túi lấy một cái túi gấm phai màu, bên trong túi gấm là một chiếc khuyết bình an đan dây.
Âu Dương Kiên và Cao Vinh , sắc mặt đều trở nên nghiêm túc.
Lưu Tân Nghiên thẳng: "Cháu đến để hủy hôn. Hạt châu của cháu, đây dì nhiều tìm cớ trả cho cháu, cháu đều giả vờ ngốc nghếch từ chối.
Kỳ thực cháu luôn hiểu ý của các bác. Các bác chê cháu là đứa mồ côi, thể giúp đỡ Nhược Phi trong sự nghiệp, cháu luôn hiểu, chỉ là trốn tránh mãi thôi."
Cao Vinh ngờ Lưu Tân Nghiên thẳng như , bà gượng ép nụ ngượng ngùng: "Tân Nghiên, cháu nghĩ kỹ thì quá. Không bác dì ý gì... mà là bây giờ xã hội mới , đều đề xướng tự do yêu đương, nếu hai đứa thực sự tình nguyện ý hợp, bác dì cũng chẳng gì nữa..."
Lưu Tân Nghiên ngắt lời Cao Vinh: "Dì ơi, bố cháu còn nữa, các bác cần mấy lời khách sáo gì, trong lòng mỗi đều cả. Mấy năm nay là do cháu cứng đầu, gây ít phiền phức cho các bác. Dì trả hạt châu của cháu cho cháu ."
Cao Vinh liếc Lưu Tân Nghiên, đầu phòng, lát cầm một chiếc hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay .
Lưu Tân Nghiên thêm gì, tiếp nhận hộp đầu định .
Âu Dương Kiên gọi cô : "Tân Nghiên , ăn cơm xong hãy ?"
"Không ạ, cháu còn việc."
Nỗi phiền não đeo bám bao năm bỗng chốc tháo gỡ, ánh mắt của Cao Vinh Lưu Tân Nghiên còn ý đề phòng, ngược còn chút trìu mến.
"Tân Nghiên , dù cháu và Nhược Phi duyên phận, nhưng dì Cao vẫn là dì của cháu, lúc nào cũng hoan nghênh cháu đến nhà chơi."
Lưu Tân Nghiên lắc đầu: "Dì ơi, đến chơi thì cần . Cháu và Nhược Phi nhất nên tránh né một chút cho ."
"Ấy, Tân Nghiên, cháu đợi ."
Cao Vinh gọi giật Lưu Tân Nghiên .
Lưu Tân Nghiên dừng bước, bà .
Cao Vinh ấp a ấp úng: "Tân Nghiên , cháu xem, đều ở trong một khu tập thể, cũng tránh mặt thoát. Kỳ thực cần thiết căng thẳng quá.
Mong cháu hiểu cho bác dì, chúng là cha , đợi cháu cha , cháu sẽ hiểu..."
"Ừm." Lưu Tân Nghiên đầu định .
Cao Vinh sốt sắng : "Cái... cháu cũng đấy, mấy năm nay bên ngoài nhiều lời đồn , vì cháu tự nghĩ thông , bên ngoài cháu thể giúp sáng tỏ giùm ? Như đối với ..."
Lưu Tân Nghiên đầu Cao Vinh với ánh mắt châm biếm: "Dì ơi, đừng tham lam quá. Làm thể nào cái cái ."