TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 211: Thay bạn bè thấy không đáng
Cập nhật lúc: 2025-10-08 16:09:18
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Lộc vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Bà cái gì thế? Nó chỉ là con trai của , nó thích ăn gì, bà ?"
"Bà đừng quên, lúc khi nó bố chọn, bà vui mừng đến mức như thế nào. Lúc đó , nó còn nhỏ, hãy đợi thêm hai năm nữa, là bà cứ ép nó đấy."
"Bây giờ nó với chúng , ngược còn trách ?"
Cố Hồng Bân bực dọc , "Được , bà một câu thì bà đáp ba câu. Đàn ông chủ ngoài, đàn bà chủ trong, bà tưởng giống bà suốt ngày rảnh rỗi việc gì ? Việc ở doanh trường cần quản nữa hả?"
Vương Lộc thấy mặt chồng hiện rõ vẻ tức giận, giọng điệu lập tức dịu xuống.
"Rốt cuộc do nuôi dưỡng bên cạnh, quả thực giống Vân Hải. Lần trách chăm sóc đến sở thích của nó, chuyên môn đến hỏi nó thích ăn gì nó . Đừng để lúc ăn cơm xảy chuyện gì."
Nhớ lời trách mắng của lão gia nhà họ Cố , Vương Lộc mím môi vui , " xem nó là cố ý đến để khắc chế đấy."
Cố Hồng Bân nhíu mày Vương Lộc một cái, "Chuyện nhỏ như mà cũng , xem bà đừng ôm đồm nữa. Nhân lúc bây giờ còn thời gian, giao cho nhà hai lo liệu ."
Nói xong, ông trực tiếp .
Vương Lộc theo bóng lưng chồng, mặt đen sắp xếp nguyên liệu nấu bữa tối.
Cố Vân Châu về, tối nay lão gia cũng sẽ về nhà ăn cơm. Lão gia về, nhà hai, ba bên đó cũng sẽ đến.
Đứa con trai , bây giờ bà càng ngày càng thể hiểu nổi. Cứ như hiện tại, Vương Lộc sợ nó sẽ tìm cớ gây chuyện.
Nghĩ đến chiều nay gặp Bành Chí Hoa và Lưu Tân Nghiên trong khu tập thể, bà đầu thẳng đến nhà họ Bành.
Bành Chí Hoa và Vân Châu như khố, chắc chắn Vân Châu thích ăn gì chứ?
Còn Lưu Tân Nghiên, cô là chăm sóc Vân Châu, nếu ngay cả chuyện nhỏ mà cũng , thì đó là chơi bời lơ là nhiệm vụ.
Bành Chí Hoa vốn đang còn khách khí với Vương Lộc, thấy đến hỏi Cố Vân Châu thích ăn gì, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
"Dì Vương, phí cháu , dù đây Vân Châu ở trong quân đội, một năm cũng thể về ít chứ?"
"Dì đến giờ còn nó thích ăn gì ?"
Vương Lộc sắc mặt cứng , "Nó kén ăn, từ nhỏ khiến chúng yên tâm, nên chúng cũng để ý lắm. Hồi nhỏ nó vẫn khá hiểu chuyện mà."
Bành Chí Hoa lạnh, "Vậy ý dì là bây giờ nó hiểu chuyện ?"
"Dì Vương , phí cháu nhiều lời, nhưng nhà dì chuyện khiến lạnh lòng đấy. Vì Cố Vân Hải kết hôn, ép nó đến nông thôn. Ép đến nông thôn thì thôi , các dì gửi một lá thư, một cuộc điện thoại nào ?"
"Đến sự quan tâm bằng lời còn , đừng đến gửi quần áo vật chất."
"Còn Cố Vân Hải nhiệm vụ, dì chuẩn bao lớn túi nhỏ, nào đồ ăn nào quần áo."
"Còn Vân Châu một cái là hơn nửa năm, các dì đến một câu cũng ?"
"Cố Vân Hải nhiệm vụ, dì lo lắng ở ngoài ăn ngon , mặc ấm . Trước đây Vân Châu nhiệm vụ, thấy dì chuẩn gì ?"
"Các dì còn mặt mũi nào trách Vân Châu với các dì? Nếu thành dì, dì nổi ?"
Bành Chí Hoa bạn bè thấy đáng.
Vương Lộc mặt mũi thể giữ nổi, "Trước đây thứ của nó đều do bố nó lo liệu, chúng khá yên tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-211-thay-ban-be-thay-khong-dang.html.]
"Nó từ nhỏ khiến chúng yên tâm, hơn nữa Vân Hải và Vân Châu giống , Vân Hải độc lập như nó."
"Vả cũng những năm nay bỏ bê nó, đây đang bù đắp ."
Vân Vũ
Bành Chí Hoa sắp tức đến phát , "Bù đắp? Dì xem những việc dì gọi là bù đắp ? Còn hỏi sở thích của nó?"
"Dì thật sự tấm lòng , sớm nên đến bệnh viện quân đội hỏi bác sĩ, tình hình hiện tại của nó dưỡng như thế nào mới , nên chút gì bổ dưỡng lợi cho thể nó, chứ ở đây giả vờ hỏi cái gì sở thích!"
"Nếu thành Cố Vân Hải thương, dì còn thể qua loa hỏi sở thích của ?"
"Rồi bàn ăn bày một món thích ăn, coi như là coi trọng ? Cũng quan tâm thể ăn đúng ?"
Thấy Vương Lộc gì, Bành Chí Hoa tiếp tục, "Cha bình thường nên tìm hiểu xem nó thể ăn gì, thể ăn gì, nên ăn gì cho thể nó ?"
"Từ lúc nó thương hơn một năm nay, dì nó uống t.h.u.ố.c gì ? Có khi nào nó kiểm tra thể ? Dì hầm cho nó một bát canh nào ? Dì chuẩn quần áo đồ bổ cho nó ? Có thư gọi điện thoại an ủi khai đạo nó ?"
Vương Lộc Bành Chí Hoa một tràng câu hỏi, hỏi đến câm miệng gì.
Bành Chí Hoa Vương Lộc, càng bạn bè thấy bất bình, "Dì , dì chỉ sẽ bảo nó đừng oán trách. Dì đang trách nó hiểu chuyện, dì sợ nó trút giận lên Cố Vân Hải, nên phòng nó, ép nó rời Tế Châu."
"Quan trọng nhất là, dì là nó, dì rõ ràng , y tế ở Tế Châu hơn quá nhiều so với vùng sâu vùng xa như thôn Cao Thạch..."
Lưu Tân Nghiên đến đây, sợ Bành Chí Hoa và Vương Lộc cãi , vội vàng từ trong phòng .
"Dì Vương, dì đừng trách Bành khó , chỉ là lo lắng cho Cố thôi."
"Bởi vì đây Cố thích ăn gan lợn xào, còn trứng vịt muối thịt muối gì đó, nhưng hiện tại tình hình , bác sĩ đều khuyên nên kiêng ăn những thức ăn nhiều mỡ, nhiều natri và thức ăn tính kích thích."
"Còn nữa, hôm ba mươi Tết năm ngoái, các dì còn rót rượu cho ."
"Anh Cố đang uống thuốc, thể uống rượu, chẳng lẽ một nào trong các dì để ý đến điểm ?"
Lưu Tân Nghiên thở dài, "Khi các dì yêu cầu cùng nâng ly chúc mừng năm mới, các dì nghĩ đến tâm trạng của khi các dì thúc giục cầm ly rượu nâng lên ?"
Vương Lộc khi về nhà ghế sofa suy nghĩ lâu lâu, những lời của Bành Chí Hoa và Lưu Tân Nghiên khiến bà sinh từng cơn áy náy.
Những năm nay, bà quả thực quá bỏ bê Vân Châu , bà cũng trở thành như .
Cũng là đứa con do bà mang nặng đẻ đau, là một miếng thịt rơi từ bà, bà yêu chứ?
Vân Châu từng là niềm kiêu hãnh khiến bà ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng mà.
kỳ thực cũng trách bà, đứa con trai út , từ nhỏ ở bên cạnh, khó khăn lắm mới về nghỉ phép một chuyến cũng xa lạ với bà, giống như một lớn thu nhỏ , quy củ đúng mực.
Không giống Vân Hải, sẽ tìm bà nũng, sẽ dỗ bà vui, sẽ tìm bà tìm bà ăn vạ.
Còn Vân Châu, cơ bản khiến bà bận tâm, hơn nữa dù bà bận tâm, cũng tới lượt bà.
Nó cái gì cũng thiếu, còn lão gia dẫn dắt, tiền đồ cũng thể kém đến , ngược Vân Hải của bà, hiểu chuyện như , nỗ lực như , nhưng lão gia giống như thấy, đem tất cả tâm tư đều đặt lên Vân Châu.
Đều là con của bà, cha chắc chắn là nghĩ đến việc giúp đỡ đứa yếu hơn một chút, bà vì Vân Hải cân nhắc nhiều hơn một chút, là nên ?
Tình mẫu tử biến mất hơn mười năm của Vương Lộc dành cho đứa con trai út, những lời của Bành Chí Hoa và Lưu Tân Nghiên đ.â.m cho trỗi dậy, tự phản tỉnh một chút, hơn một nửa chuyển dịch đến Cố Vân Hải.