TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 209: Ai bắt nạt em?
Cập nhật lúc: 2025-10-08 16:09:16
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ưu Hồng Hồng đắc ý liếc Lưu Tân Nghiên một cái, nhặt tờ giấy kiểm tra bàn lên.
“Bác sĩ Âu Dương, phía nhà bệnh nhân, qua trao đổi một chút .”
Âu Dương Nhược Phi cầm chiếc áo blouse trắng móc, ngoảnh đầu định .
Lưu Tân Nghiên thấy lạnh lùng bỏ , nước mắt nhịn rơi xuống.
Âu Dương Nhược Phi thở dài, khẽ: “Tân Nghiên, đây là bệnh viện, chuyện gì cũng nặng nhẹ gấp , xuống đó một chút , lát nữa dẫn em ngoài ăn bánh chẻo ?”
Bản tính vốn lạnh lùng, như coi là đang dỗ dành Lưu Tân Nghiên .
Âu Dương Nhược Phi đợi Lưu Tân Nghiên đồng ý theo ưu Hồng Hồng.
Lưu Tân Nghiên trong ánh mắt chỉ trỏ của , từ từ xổm xuống nhặt hộp cơm, nhặt từng chiếc bánh chẻo dẫm nát lên.
Nước mắt cô rơi từng giọt mu bàn tay.
Đây bánh chẻo bình thường, đây là Giang Tâm tự tay gói từng cái một, là cô giúp băm thịt giúp nhào bột, xe bốn tiếng từ huyện Ninh, cẩn thận bưng về.
Là cô mạnh dạn chạy đến nhà ăn mượn bếp hấp chín, thèm nuốt nước miếng vẫn ôm trong lòng nỡ ăn, để dành cho nếm thử.
Khi Âu Dương Nhược Phi , Lưu Tân Nghiên .
Những chiếc bánh chẻo sàn cũng thấy , ngay cả những chiếc dẫm nát cũng quét dọn sạch sẽ.
Nghĩ đến vẻ mắt đỏ hoe của Lưu Tân Nghiên lúc nãy, lòng mềm , hối hận vì lúc nãy chuyện quá nặng lời.
Bành Chí Hoa bước xuống xe thấy Lưu Tân Nghiên lưng về phía bậc thang sân bóng rổ của khu gia đình.
“Lưu Tân Nghiên, em đây gì ?” Anh bước những bước dài về phía đối phương, cúi xuống biểu cảm của cô.
Thấy Lưu Tân Nghiên mắt đỏ hoe, Bành Chí Hoa vội vàng nhảy xuống bậc thang, đối diện cô, lo lắng hỏi:
“Sao thế? Cãi với bác gái ? Hay là mụ già họ Âu Dương khó em?”
Lưu Tân Nghiên mũi cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Anh Bành, bánh chẻo thịt lừa Giang Tâm gói, thật sự ngon, nên em mới mang về nếm thử.”
Bành Chí Hoa lập tức hoảng hốt, lục khắp các túi , tìm thứ gì đó để lau nước mắt, “Ôi, em đừng nữa, chuyện gì thì , Âu Dương Nhược Phi bắt nạt em , lát nữa đ.á.n.h hộ em.”
“Ức... hu hu...”
Lưu Tân Nghiên trực tiếp thành tiếng, “Giang Tâm... ực... gói... bánh chẻo thịt lừa... thật sự... ngon hu hu...”
Bành Chí Hoa tìm thấy gì để lau nước mắt, giơ tay áo lên chùi lên mặt Lưu Tân Nghiên, “Anh , , bánh chẻo thịt lừa đồng chí Kiều Tiểu gói ngon, em nhiều , tiếc là cơ hội nếm thử.”
Nói , liếc hộp cơm Lưu Tân Nghiên đang ôm hỏi, “Em mang từ huyện Ninh về đấy chứ?”
Lưu Tân Nghiên nghẹn ngào gật đầu.
Bành Chí Hoa : “Không đủ ý nghĩa thế, quan hệ chúng sắt đá như , đồ ngon nghĩ đến , nào cho nếm thử vài cái.”
Lưu Tân Nghiên nấc : “Bị... rơi , tất cả đều rơi xuống đất hết .”
Bành Chí Hoa một tay giật lấy hộp cơm, “Rơi xuống đất thì ? Bọn đàn ông thô ráp chúng nhiều yêu cầu khắt khe như ?”
Mở hộp cơm, bốc một chiếc bánh chẻo liền ném miệng, nhai một vẻ mặt phóng đại, giơ ngón tay cái lên với Lưu Tân Nghiên.
“Ừm, trách em lúc nào cũng nhắc đến, thật ngon.”
Lời dứt, một chiếc bánh chẻo nữa miệng.
Đôi mắt tối tăm của Lưu Tân Nghiên dần dần sáng lên, giơ tay áo lên lau mặt, “Em lừa đúng ? Thật sự ngon.” Vừa cô với tay hộp cơm định bốc bánh chẻo.
Bành Chí Hoa bưng hộp cơm, lùi về phía một bước dài: “Đừng tranh với , ngần năm nay thương em đúng là uổng phí, một hộp bánh chẻo mà cũng tranh với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-209-ai-bat-nat-em.html.]
Lưu Tân Nghiên dậy khom về phía , nhanh chóng chộp lấy một chiếc bánh chẻo từ trong hộp cơm.
“Anh lúc nào cũng bắt nạt em, đây là đồ em mang từ huyện Ninh về đấy, bốn tiếng đồng hồ đấy.”
Khi c.ắ.n chiếc bánh chẻo, cô sững .
Những chiếc bánh chẻo vất vả cả buổi sáng nguội lạnh từ lâu, ngay cả lớp vỏ bánh mỏng manh cũng cứng .
Cô cúi đầu nửa chiếc bánh chẻo trong lòng bàn tay, những hạt bụi bám khi lăn sàn nổi bật một cách khác thường lớp vỏ bánh trắng tinh.
Bành Chí Hoa giật lấy chiếc bánh chẻo trong tay Lưu Tân Nghiên.
“Em đừng ăn nữa, đường ruột con gái quý giá lắm, như bọn đàn ông thô ráp chúng .
Em thích ăn, lúc về, đích đưa các em xuống, lúc đó mua nửa tảng thịt lừa, phiền đồng chí Kiều thêm một ít, để em ăn cho thỏa thích.”
Bành Chí Hoa đưa hộp cơm rỗng cho Lưu Tân Nghiên, “Chắc em vẫn ăn cơm đúng ? Đi thôi, dẫn em ăn bánh sốt tương, năm ngoái em huyện Ninh cơ bản mấy khi về, em , phố Hưng Nghiệp mở một tiệm bánh sốt tương ngon lắm.......”
Lần Cố Vân Châu bỏ chạy đêm ba mươi Tết, gia đình họ Cố quả thực chiếm lĩnh bảng xếp hạng tin tức hot của giới bà tám trong khu gia đình một thời gian dài.
Vì chuyện , Cố lão gia nổi trận lôi đình, chỉ Cố Hồng Bân và Vương Lạc khiển trách, ngay cả cưng mới Cố Vân Hải và cháu dâu Lưu Tân Duyệt cũng hổ dám ngẩng mặt một thời gian dài.
Vương Lạc vốn với Cố Vân Châu, càng oán hận vì chuyện .
Trong lòng bực bội, đến nỗi từ Tết đến giờ hơn bốn tháng, nhà thậm chí còn gửi một bức thư.
Lần Cố lão gia lên tiếng , nếu gây trò gì, Vương Lạc thể nghỉ hưu , các dịp lễ tết hội hè gì đều giao cho nhị thẩm họ Cố lo.
“Cốc, cốc, cốc~”
Cố Vân Châu thấy tiếng gõ cửa, ngoảnh đầu thấy Vương Lạc đẩy cửa ở cửa.
“Mẹ, chuyện gì thế?” Giọng Cố Vân Châu xa cách như lạ.
Vương Lạc nén sự bất mãn trong lòng hỏi: “Con ăn gì ? Hoặc thích ăn món gì?”
Tối nay Cố lão gia cũng sẽ về ăn cơm, bà sợ đứa con ngỗ nghịch lúc đó giở trò như , khiến bà xuống tai.
Cố Vân Châu lạnh nhạt : “Con kén ăn, quan trọng.”
Vân Vũ
Vương Lạc nhíu mày: “Con thể chuyện tử tế ? Không kén ăn quan trọng là ý gì? Lát nữa lên bàn ăn, đừng vẻ mặt oan ức.”
Cố Vân Châu khẽ: “Sao hỏi Cố Vân Hải thích ăn gì? Bao nhiêu năm , con thích ăn gì, con nên cảm thấy oan ức ?”
Thấy thái độ của Cố Vân Châu như , sự tức giận của Vương Lạc lập tức bốc lên: “Con cứ so sánh với con gì? Con thì ?
Con dịp Tết năm ngoái vì con, nhà cửa thành thế nào ?
Cả khu gia đình đều bàn tán, gì con và chị dâu, ngay cả và bố con cũng mất mặt theo.”
Nghĩ đến ánh mắt khác thường và những lời bàn tán châm chọc của trong thời gian đó, Vương Lạc tức đến mức quên hết những dặn dò của Cố lão gia.
“Mẹ con thành như bây giờ, trong lòng thể vui, nhưng thể vì con vui mà đều sống nữa chứ?
Anh con thiếu nợ con cái gì, chuyện hôn nhân với nhà họ Lưu là do nhà họ Lưu ý, nếu con....”
Cố Vân Châu căn bản phản bác, dậy cầm túi xách bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vương Lạc giật b.ắ.n : “Con định gì?”
Cố Vân Châu ngẩng đầu lên: “Về huyện Ninh.”
Vương Lạc trợn tròn mắt: “Rốt cuộc con gì ? Ngày mai là sinh nhật ông nội , hôm nay con , con bức c.h.ế.t ?”