TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 207: Bức Thư Tuyệt Mệnh Dày Đặc
Cập nhật lúc: 2025-10-08 16:09:14
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại Cẩu thấy Lôi Hồng Hoa hỏi thăm Kiều Kiến Quốc, gắng sức móc từ trong chiếc ba lô gùi từ Tế Châu về một xấp thư tuyệt mệnh dày cộp, đưa cho Lôi Hồng Hoa.
“Phù ~, Lôi thẩm tử, đây, đây là Kiến Quốc, lưu cho bác.”
Lôi Hồng Hoa há hốc mồm, “, nhà Kiến Quốc về ? Viết thư cho ?”
“Thế Nhị Súng Pháo nhà ?”, Thành thẩm sốt ruột hỏi.
Ánh mắt Lại Cẩu lảng tránh, “Chính phủ sẽ gửi thư về nhà ? Bác nhận ?”
Thành thẩm đầy vẻ nghi hoặc, “Gửi thư? Hình như là một bức thư, chiều hôm qua mới gửi đến, còn kịp xem đây, nó về cùng cháu ? Gửi thư để gì ?”
Lại Cẩu chảy nước mũi , “Hu hu, chỉ mỗi cháu sống sót trở về thôi, nếu vì trong lòng vẫn vương vấn bà cháu, cháu sợ cũng về nổi , hu hu.”
Lôi Hồng Hoa và Thành thẩm thấy những lời , lập tức trong lòng chìm xuống, “Ý cháu là ?”
Những xem xung quanh lập tức bàn tán xôn xao, kẻ một câu một lời.
“Các cháu mang theo nhiều tiền như thế ngoài, dù tệ đến mấy cũng tệ đến chứ, thằng Kiến Quốc mang hơn một trăm, thằng Lại Cẩu chắc tiêu hết tiền mới chạy về, chắc sợ nhà trách mắng nên mới bịa chuyện đấy.”
“ , Kiều Kiến Quốc và Nhị Súng Pháo chắc là dám về .”
“Từ nhỏ thấy bọn chúng đồ , chịu xuống ruộng, suốt ngày chạy lung tung đông tây.”
“Lại Cẩu, mấy đứa thật quá đáng, vì chuyện của mấy đứa, bà mày cũng gây chuyện mấy trận , sếp thôn bà mày mắng đến chảy cả m.á.u mồm.”
“ đấy, ba đứa mang theo gần 200, lấy vợ cũng đủ lấy hai , nhiều tiền thế ăn nhà hàng suốt ngày cũng đủ.”
“Phải , cả năm chúng còn chẳng dư 20, mang 200 ngoài còn giả bộ bộ dạng t.h.ả.m hại thế về, đây là cố tình để tránh sự trách móc của nhà ?“
“Này, xem chính là như , thằng Lại Cẩu từ nhỏ tinh quái lắm, chuyện gì cũng .”
Lại Cẩu bật dậy, phản bác một cách tuyệt vọng, “Số tiền đó bọn cháu tiêu , còn khỏi bến xe, chẳng còn gì cả, hành lý cũng mất cắp, lục sạch.”
Nói còn vỗ vỗ quần áo , “Túi quần và túi áo đều rạch thành mành cửa , nếu xuống xe cảm thấy lạnh, còn đấy, ‘chim’ cũng ngoài dạo một vòng .
Hu hu, bọn cháu đất lạ, tiền hành lý, chẳng gì, còn quen, về cũng về , ai mà giả bộ với các bác chứ!!”
Bà Lại Cẩu thấy Lại Cẩu sốt ruột, ngoảnh đầu gào thét với , “Cút hết cho bà, cái gì, gì mà mà xem, Lại Cẩu nhà bà về , cái đó hơn gì hết, cần mấy ở đây nhiều chuyện lắm mồm?”
Tất cả mặt lập tức lùi hai bước, ai dám lên tiếng nữa.
Bà già c.h.ế.t tiệt dạng , chỉ cần ý một câu, bà lập tức thể mang dây thừng đến treo cổ cổng nhà.
Bà Lại Cẩu gầm gừ đẩy lùi , đầu thì vẻ hung dữ mặt biến thành hiền từ.
“Đi nào, cháu trai ngoan của bà, nhanh về nhà với bà, xem gầy trơ cả xương , còn hôi thối, bà xót cháu quá, cháu nhanh về nhà tắm rửa, bà sang nhà chú hai cháu g.i.ế.c con gà về bồi bổ cho cháu~”
Lôi Hồng Hoa và Thành thẩm cứng họng dám ngăn .
Đưa mắt theo hai bà cháu khuất dần, Thành thẩm lúc mới nhớ bức thư nhận hôm qua, vội vàng về nhà tìm thư.
Vân Vũ
Lôi Hồng Hoa cũng kéo một cô cháu dâu trong họ, nâng niu như báu vật rút một tờ từ xấp thư dày cộp, “Xuân nhi, Xuân nhi, nhanh cho bác xem, nhà bác Kiến Quốc gì cho bác?”
Không ít thấy đều vây , vươn cổ dài để xem bức thư trong tay Xuân nhi.
Xuân nhi mở to.
“Mẹ, đứa con bất hiếu Kiến Quốc gửi lời hỏi thăm , hôm nay là ngày thứ 47 xa , cuộc sống bên ngoài thật khó khăn, gió lạnh thấu xương, cái đói hành hạ thể xác và tâm hồn con, ở ngoài của con.
Mẹ, con lẽ về nữa , con hối hận quá, hối hận đây lời , hiếu thảo với .
Nếu con thật sự về , xin đừng buồn, con sẽ ở trời phù hộ cho an lành những năm cuối đời.....”
“Á á~~~~~”, tiếng của Lôi Hồng Hoa vang dội khắp bầu trời.
“Giả, chắc chắn là giả, hu hu, cái , cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-207-buc-thu-tuyet-menh-day-dac.html.]
Bà run rẩy rút một tờ khác đưa cho Xuân nhi, Xuân nhi còn kịp nhận, một bàn tay chặn lấy, là giọng đầy bi thương.
“Mẹ ơi, đứa con bất hiếu Kiến Quốc gửi lời hỏi thăm . Hôm nay là ngày thứ 49 con xa , con thật sự sắp chịu nổi nữa … Cả ngày ăn gì. Nam nhi lệ dễ rơi, nhưng mỗi nghĩ đến , nước mắt con lặng lẽ trào . Con xin . Con gặp , nhưng con e rằng thật sự về nữa.
Mẹ , nhớ chăm sóc bản cho thật . Kiến Quốc kiếp vẫn xin con của , lúc đó nhất định sẽ hiếu thảo!!”
Lôi Hồng Hoa suy sụp, nắm chặt xấp thư dày phịch xuống đất, những lá thư tay vung vãi .
Mấy nhặt lên.
“Mẹ, hôm nay là ngày thứ 17 xa , con hổ , đói quá nên lấy hộp cơm của , trong hộp là cơm nguội, vì quá nhớ thương, con ăn mà cảm nhận hương vị cơm rang dầu tự tay cho con....”
“Mẹ, hôm nay..... nhất định mạnh khỏe.....”
“Mẹ....... con chịu nổi nữa , Kiến Quốc tuyệt bút.”
“Mẹ..... con cố thêm một ngày, lẽ thật sự là tuyệt bút .”
Lôi Hồng Hoa bảy tám tiếng thư, đầu óc trống rỗng, ặc lên một tiếng hít một dài, rầm một tiếng ngã vật xuống.
“Chị Lôi, chị Lôi, chị ?”
“Đừng nữa, đừng nữa, thấy ngất ? Nhanh giúp một tay, đưa về .”
“Ái chà, đứa bé Kiến Quốc thật sự mất chứ? Đây là tuyệt bút đấy!”
“Chà chà, trẻ tuổi non dại thế......”
Bên vây quanh Lôi Hồng Hoa còn tan, đầu làng phía đông vang lên tiếng t.h.ả.m thiết xé trời.
“Ủa, giống tiếng chị Thành ?”
Mọi tinh thần chấn động, như thủy triều ùa về phía đầu làng phía đông, Tần Tuyết ôm bụng theo , tràn đầy sinh lực.
Ngày hôm đó, cả làng Cao Thạch sôi sục, làng Cao Thạch xảy mấy chuyện lớn.
Lại Cẩu về , chỉ còn một thở.
Kiều Kiến Quốc c.h.ế.t ở bên ngoài , Lôi Hồng Hoa tức đến ngất .
Nhị Súng Pháo ăn trộm kết án 11 năm, Thành thẩm cũng đổ gục.
Dân làng khắp nơi rủ sang nhà, vài bước gặp ba năm tụm năm tụm ba thì thầm, xông cũng thì thầm vài câu, tản sang nhà khác.
Lại Cẩu tắm rửa, xơi nửa con gà một nồi canh gà, đổ vật xuống ngủ say như c.h.ế.t, căn bản bên ngoài trời sắp sập .
Bà Lại Cẩu dựa sức một , ngăn cản cha và em của Nhị Súng Pháo cùng Kiều Cửu Vượng, chuyện gì cũng đợi Lại Cẩu nhà bà ngủ say tỉnh dậy mới .
Kiều Giang Tâm gì về chuyện bên làng Cao Thạch, cô đang nhanh nhẹn gói bánh chẻo thịt lừa.
Cố Vân Châu và Lưu Tân Nghiên sắp về Tế Châu , về để mừng thọ ông Cố.
“Anh nhiều nhất mười ngày, nhanh nhất năm ngày là thể về.”, Cố Vân Châu Kiều Giang Tâm bất chợt .
Kiều Giang Tâm ừ một tiếng.
Cố Vân Châu , “Em gì ? Anh mua về cho em?”
“Em gì cả.”
Kiều Giang Tâm tranh thủ ngước mắt lên, vặn gặp ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều của Cố Vân Châu.
Không hiểu , cô thấy chút ngại ngùng.