TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 184: Bi kịch đón dâu (1)

Cập nhật lúc: 2025-10-07 04:47:41
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong dịp Tết, khi thăm họ hàng, nhà họ Trì bắt đầu b.ắ.n tin ngoài: Trì Tố Trân sẽ xuất giá ngày mười lăm.

Chú rể là mà cô yêu tự do trong thời gian học đại học, hai chân thành yêu , hiện tại nhà trai đang sáng tác văn học tại nhà.

Mặc dù nhà họ Trì miệng vẫn giữ thể diện cho Trần Văn Đức, nhưng đời bức tường nào là gió lọt, hàng xóm xung quanh và họ hàng ít nhiều cũng chuyện thực sự là thế nào.

Nói cho thì là do trẻ trâu trải sự đời, tình cảm , kìm lòng.

Nói khó thì là hai đắn, lén lút còn trong trắng.

Những lời đàm tiếu bên ngoài nhà họ Trì cũng , trong lòng tức giận nhưng cũng đành chịu.

Đã như , giờ gả nhanh còn tấm màn che thẹn, kết hôn thì chuyện cũng qua , ai nhắc đến nữa.

Chứ nếu thực sự để bụng lộ , đến lúc đó mới thực sự mất mặt.

ngoài âm thầm chế nhạo, nhưng ít đến tặng quà.

Cha của Trì Tố Trân vài chị em, nhà đẻ của cô, cùng với bạn bè hàng xóm thiết xung quanh.

Mọi thì tặng một chiếc khăn mặt, kẻ thì tặng một chiếc khăn gối, nhà họ Trì mang một chiếc chăn bông cũ trong nhà đập bông , cắt một vỏ chăn mới, của hồi môn cứ thế gom .

Trì Tố Trân chìm đắm trong hạnh phúc của riêng , căn bản để ý đến sự qua loa của gia đình đối với đám cưới của cô.

Mỗi ngày, cô đều chìm đắm trong những lời trêu đùa và chúc phúc của họ hàng bạn bè, e thẹn mơ tưởng về cuộc sống tươi cùng Trần Văn Đức ngâm thơ vẽ tranh, vợ chồng hòa thuận.

Ngày mười lăm , nửa thôn Cao Thạch nhộn nhịp hẳn lên vì đám cưới của Trần Văn Đức.

Làng quê là , dù , chỉ cần từng xảy xích mích hoặc bất hòa.

Thông thường trong làng nhà ai việc hỉ, đều sẽ tặng một chút lễ vật để giữ tình cảm.

Ba mao năm mao, hoặc bảy tám quả trứng.

Sau nhà việc hỉ cũng sẽ trả lễ, hơn nữa còn ăn cỗ, sợ thiệt.

Đặc biệt là Xa Kim Mai sớm khoe khoang bên ngoài rằng đám cưới nhà sẽ tổ chức lớn, nào gà, nào cá, nào thịt.

Vân Vũ

Cỗ bàn nhiều dầu mỡ, chỉ vì điều , hơn nửa làng đều đến.

Nhà họ Kiều , hiện tại điều kiện kinh tế gia đình khá hơn, chút dầu mỡ mâm cỗ họ cũng chẳng thèm.

Thêm nữa là ghét nhà họ Trần, bất cứ quan hệ nào với họ.

Vốn dĩ nhà họ Trần tự tin thái quá , cả nhà đều ảo tưởng rằng Kiều Giang Tâm yêu Trần Văn Đức nhưng , nếu giờ đến ăn cỗ, với tính cách của nhà họ Trần, chừng còn tưởng rằng Kiều Giang Tâm trong lòng cam tâm.

Nếu nhà họ Trần còn mượn cớ tình cảm qua , nhà họ Kiều việc gì họ cũng đến, thì càng thêm phiền phức.

Nhà họ Kiều , nhưng ngăn lòng ham xem náo nhiệt của Kiều Giang Tâm.

Trần Văn Đức nhân gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, mặc chiếc áo khoác quân đội mượn từ nhà chú ba, tóc dùng lòng trắng trứng dầu gì mà chải gọn gàng, chỉ dựa hình tượng đó, quả thực nổi bật hơn nhiều so với các trai quê.

Hắn mượn một chiếc xe bò và một chiếc xe đạp, còn tìm em họ Nhị Toàn nhà chú ba và Hoa Lâm, con trai út của lão bí thư thôn, cùng đón dâu.

Nhiều trong làng chạy đầu làng xem náo nhiệt trong gió lạnh.

Cảm nhận ánh mắt đổ dồn , Trần Văn Đức vô thức ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Muôn chú ý, đây mới nên là cuộc đời của .

Nhị Toàn chiếc áo khoác quân đội yêu quý của , trong lòng khó chịu, bản còn nỡ mặc, giờ Trần Văn Đức mặc khoe khoang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-184-bi-kich-don-dau-1.html.]

Nếu mặc áo khoác quân đội là , hôm nay nổi bật nhất chính là .

Trần Văn Đức chiếc xe đạp buộc ruy băng đỏ đầu, Nhị Toàn điều khiển xe bò chở Hoa Lâm theo .

Ba hối hả đến nhà họ Trì, câu đối đón năm mới cửa nhà họ Trì bằng câu đối “bách niên giai lão”, chữ “hỷ” màu đỏ to tướng cửa thêm phần vui vẻ.

Theo tục lệ huyện Ninh, Nhị Toàn đốt pháo ngoài cửa, mới theo trong nhà.

Hôm nay khách của nhà họ Trì cũng ít, dù cha Trì Tố Trân hài lòng với Trần Văn Đức.

gả con gái thu tiền mừng họ vẫn hài lòng.

Trì Tố Trân mặc áo khoác kẻ ô màu đỏ, n.g.ự.c đeo hoa đỏ, đầu đội một chiếc khăn lụa màu đỏ viền vàng trong suốt.

Đây là món đồ thịnh hành nhất hiện nay, là quà cưới của dì cô mang từ thành phố về cho cô.

“Ha ha ha, chú rể trai thật đấy, trách đứa cháu gái của chỉ nhắm , hai vợ chồng hòa thuận, cuối năm cho chị chị thêm đứa cháu ngoại~”

Người trêu chọc Trần Văn Đức là dì của Trì Tố Trân.

lời , nhưng ánh mắt soi mói từ xuống , trong lòng cho là đúng.

Như chị bà , Trần Văn Đức ngoài khuôn mặt thì còn gì chứ, hiểu đứa cháu gái nghĩ gì.

Tổ tiên phấn đấu hai đời mới từ nông thôn chuyển lên thị trấn, để bà sinh ở thị trấn, phận hơn nhiều .

Kết quả giới thiệu thành phố lấy, cứ nhất quyết chui về nông thôn, đây là sách ngu ngốc ?

Trần Văn Đức nhẹ, lịch sự chào , mới trong sự xô đẩy 'một câu của một câu của ' của , cùng Trì Tố Trân quỳ mặt cha cô dâng .

Cha Trì Tố Trân vốn là thích oai, thích thể hiện.

Ngày như thế , ít họ hàng bạn bè đều ở đây, thể bỏ lỡ cơ hội ?

Lần lữa nhận tách Trần Văn Đức đưa, uống liền bắt đầu dài dòng.

“Hôm nay là ngày vui của các con, hai vợ chồng hòa thuận, Văn Đức , con là đàn ông... %¥#@%#@……%¥……%……”

Giảng đạo một tràng, giọng điệu của cha Trì Tố Trân chuyển hướng sang lúc Trì Tố Trân còn nhỏ, “Nhà Tố Trân , từ nhỏ chúng chiều chuộng hư, lúc một tuổi #¥%¥#%……% lúc ba tuổi @#¥@!¥...... đến lúc học cấp hai......”

Trần Văn Đức trong tiếng ha hả của , gắng gượng nhẫn nhịn sự bất mãn trong lòng, đợi đến khi đối phương từ từ đến lúc Trì Tố Trân hơn hai mươi tuổi.

Ngay khi tưởng sắp giải thoát, cha Trì Tố Trân chuyển giọng, đến sự chênh lệch của hai nhà, “Hai chúng gia đình vẫn chút chênh lệch, Tố Trân giờ cũng xuống ruộng, , con nhiều....”

Trần Văn Đức gượng gạo giữ nụ , “Dạ, ....”

Cha Trì Tố Trân cuối cùng cũng xong, cuối cùng cũng sắp uống , ngay khi Trần Văn Đức thở phào nhẹ nhõm, cha Trì Tố Trân bắt đầu lịch sử huy hoàng thời trẻ của .....

Trần Văn Đức xung quanh như cầu cứu.

Họ hàng nhà gái ai lên tiếng.

Mọi chú ý đều dồn cha Trì Tố Trân, thỉnh thoảng theo hồi ức của ông phá lên.

Hoa Lâm giả vờ đùa , “Tốt, , lắm, bọn trẻ chúng cháu đều nên học tập bác.”

Cướp lời, Hoa Lâm vội đẩy Trần Văn Đức một cái, “Chú rể mau mời bố vợ uống , ha ha ha, đừng mê quá, thường đưa cô dâu về thăm nhà, lúc đó thỉnh giáo bố vợ cho.

Hôm nay là ngày cưới, đừng để lỡ giờ lành đấy, cả làng bọn cháu đang đợi xem cô dâu ở đầu làng đấy, ha ha ha ha~”

 

Loading...