TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 158: Tình cờ gặp ba người nhà họ Trần
Cập nhật lúc: 2025-10-07 04:45:36
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngồi cả , đấy nhé.” – Kiều Hữu Tài hỏi mấy xe bò.
Lưu Tân Nghiên lớn tiếng đáp: “Cháu cảm ơn bác Hai Kiều, ạ, thôi ạ.”
Hôm nay, Kiều Giang Tâm lên thành phố, định dọn dẹp vệ sinh quán ăn, nhân tiện kiểm tra bàn ghế tủ giường đặt với Lý Bạch Thủy Tết.
Còn Lưu Tân Nghiên và Cố Vân Châu thì rảnh rỗi việc gì, thấy bạn đồng hành cũng tiện, bèn theo cùng lên thành phố tìm nhà.
Kiều Hữu Tài đ.á.n.h xe bò đưa ba họ thị trấn.
Lưu Tân Nghiên vô cùng phấn khích: “Giang Tâm, tối qua bánh bao nhân thịt lừa ngon tuyệt luôn, còn sáng nay dậy sớm hấp lên ăn hết . Nhất định tìm một căn nhà gần chỗ nhất, bữa nào cũng sẽ đến quán ăn. Cậu yên tâm, ăn , trả tiền đấy, khách quen dài hạn, nhớ giảm giá cho đấy nhé.”
Kiều Giang Tâm : “Tính sôi nổi nhiệt tình thế , nếu việc gì , đúng dịp lên cửa hàng giúp tiếp đãi khách, bao cơm cho.”
Ánh mắt Lưu Tân Nghiên bỗng sáng rỡ: “Với quan hệ của hai đứa , bao cơm thì thấy bận xuể, cũng thể đúng ? Hehe, tối qua Cố với , lên ăn buôn bán, hết cả nè.”
Hai , khỏi cổng làng thấy ba nhà họ Trần phía lội từng bước khó nhọc đường.
Tối qua trời còn mưa phùn nhẹ, đường đất lầy lội khó .
Nhìn ba nhà họ Trần là họ cố ý ăn mặc chỉnh tề, mặc những bộ đồ nhất dành dụm lâu nay, nhưng bước sâu bước cạn, bùn đất đáy giày văng lên ống quần, trông phần tiều tụy.
Trần Văn Đức đầu tiên, dùng đòn gánh quẩy một con vịt béo trói chân cùng một cái giỏ, con vịt lắc lư giữa trung, kêu vang quác quác.
Đôi giày giải phóng của Trần Văn Đức gần như bùn bao phủ . Hắn vốn là chú trọng thể diện, lúc sắc mặt đen sạm bồn chồn khó chịu.
Xa Kim Mai cũng xách một cái giỏ, miệng lẩm bẩm: “ bảo , đừng vội vàng thế, mới mùng ba Tết thôi, đường xá khó , xe đạp cũng chẳng mượn . Tết nhất thế nhà bí thư thôn cũng dùng chứ. bảo sang nhà họ Kiều mượn, cứ ngăn .”
Trần phụ vốn dĩ khỏe, lúc chống một cành cây, cố gắng theo kịp con Trần Văn Đức. Mỗi bước chân đều dò dẫm cẩn thận, đặt thật chắc mới dám bước tiếp, sợ chỉ một chút bất cẩn, trượt chân ngã , khỏi tháng Giêng c.h.ế.t.
Xa Kim Mai thấy tiếng đ.á.n.h xe phía , ngoảnh đầu , thấy là cùng làng, vội vàng nở nụ thiện chào hỏi.
“Ôi, Hữu Tài đấy? Chúc mừng năm mới nhé! Các chị chúc Tết nhà nào đấy?”
Đấu chạm tay mềm chẳng ai nỡ đấu chạm lòng, Kiều Hữu Tài cũng lịch sự đáp lễ: “Không chúc Tết . Bọn trẻ lên thành phố việc, đưa chúng thị trấn thôi.”
“Ra thị trấn á?” – Xa Kim Mai mắt sáng lên, cũng chẳng quan tâm Trần Văn Đức đồng ý , vội vàng tỏ vẻ nịnh nọt cầu xin Kiều Hữu Tài: “Anh Hữu Tài, đúng là trùng hợp quá nhỉ! Nhà cháu cũng thị trấn đây. Hehe, ông nhà cháu sức khỏe thế nào cũng đấy. Tết nhất thế , nhà nào chả , cũng ngại tiện mượn xe bò xe đạp. Anh xem, đều là một làng cả, gặp đây , ơn giúp một tay, cho nhà cháu nhờ một quãng nhé.”
Kiều Hữu Tài ngượng ngùng: “Cái xe bò cũng của nhà . Bà hỏi mấy đồng chí phía , hai bố con chúng cũng là nhờ xe của họ đấy.”
Xa Kim Mai vội vàng ngoảnh hỏi Cố Vân Châu.
Cảm nhận ánh mắt đổ dồn về phía , trong đó cả Kiều Giang Tâm - mà khinh bỉ nhất, Trần Văn Đức cảm thấy nhục nhã vô cùng. Hắn là học đại học, luôn cho là cao quý hơn những kẻ chân lấm tay bùn ở nông thôn. giờ đây hạ cầu xin cho nhờ một quãng.
Cố Vân Châu thấy Trần phụ thở hổn hển như hen suyễn, xe bò cũng còn rộng chỗ, nghĩ cũng chẳng nghĩ ngợi gì liền cho họ lên xe.
“Cảm ơn , thật là cảm ơn quá!” – Xa Kim Mai đỡ Trần phụ lên xe, cảm ơn Cố Vân Châu.
Lưu Tân Nghiên vốn là cô gái bụng nhiệt tình, còn dậy đỡ Trần phụ một tay.
Kiều Giang Tâm từ trong đáy lòng ghét cay ghét đắng nhà họ Trần. Ban đầu, cô và Lưu Tân Nghiên một bên, Cố Vân Châu bên . Lưu Tân Nghiên kéo Trần phụ lên, phịch một cái xuống phía đối diện, thành cô một một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-158-tinh-co-gap-ba-nguoi-nha-ho-tran.html.]
Xa Kim Mai khi lên xe, đỡ Trần phụ định xuống cạnh cô. Cô chẳng nghĩ ngợi gì, phắt dậy, phịch một cái xuống đầu xe bên đối diện, cùng với Lưu Tân Nghiên kẹp Cố Vân Châu ở giữa, kẻ .
Cố Vân Châu tự dưng cảm thấy… nhà họ Trần thật đáng… thương.
Trần Văn Đức đang ở cạo bùn ở đế giày, trông thấy cảnh , trong lòng lóe lên một nỗi bất bình. Nhớ mấy Kiều Giang Tâm đ.â.m d.a.o tim gan , cho rằng Kiều Giang Tâm nhất định là cố ý. Cố ý thu hút sự chú ý của .
Vân Vũ
Xét cho cùng, đây nếu cô luôn sức nịnh bợ , thì cũng chẳng luôn mồm cho cô .
“Văn Đức, đây, chỗ , chân cứ thế thòng xuống, kẻo bẩn xe bò, hehehe… Mau lên nào, đừng phiền việc của .”
Xa Kim Mai gọi đứa con đang lề mà chậm chạp, vẻ hiểu chuyện, phiền khác.
Dưới sự thúc giục của Xa Kim Mai, Trần Văn Đức lên xe một cách thoải mái.
“Đại Nha, các cháu lên thành phố gì thế?” – Xa Kim Mai thấy đều im lặng, ý hòa hoãn khí, nhưng quen với Cố Vân Châu và Lưu Tân Nghiên, đành tìm chuyện với Kiều Giang Tâm.
Kiều Giang Tâm nhạt: “Lên thành phố, đương nhiên là việc.”
Xa Kim Mai Kiều Giang Tâm đáp lời, gượng gạo.
Trần Văn Đức bỗng nhiên lên tiếng: “ sắp đính hôn , thị trấn, cũng từng học đại học đấy.”
………
Không gian chợt yên ắng.
Mọi đều hiểu Trần Văn Đức vô cớ câu là ý gì.
Chỉ Cố Vân Châu để ý thấy, khi câu , ánh mắt Trần Văn Đức dán chặt Kiều Giang Tâm, như thấu điều gì đó khuôn mặt cô.
Thấy Kiều Giang Tâm thèm đếm xỉa đến , Trần Văn Đức tiếp: “Kiều Đại Nha, cô thấy ? đính hôn , đối tượng của tên là Trì Tố Trân, thị trấn, học vấn, xinh , giống mấy cô nhà quê học thức .”
Trần Văn Đức ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt như đang khoe khoang một thành tích hiển hách.
Kiều Giang Tâm như một thằng ngốc, liếc mắt đầy kỳ lạ, như thể : Liên quan gì đến tao.
Thấy Xa Kim Mai, Lưu Tân Nghiên và mấy khác đều , cô đành ứng phó: “Ồ, chúc mừng .”
Vẻ mặt lạnh nhạt đó của Kiều Giang Tâm rơi mắt Trần Văn Đức, thì đó chính là cô đang vui. Sắc mặt dịu xuống, giọng điệu vẻ dạy đời: “Cô cũng đừng quá buồn, chuyện tình cảm thể ép buộc. Dù thích cô, nhưng để sống cùng , nghĩ vẫn tìm một hợp với tâm hồn và tư tưởng của . Sau cô cũng sẽ gặp một cùng tầng lớp với cô thôi.”
Lưu Tân Nghiên thấy lời giật kinh hãi, ánh mắt kỳ lạ liếc qua giữa Kiều Giang Tâm và Trần Văn Đức.
Vãi, chuyện từ lúc nào , cô từng thấy bao giờ.
Ánh mắt ôn hòa của Cố Vân Châu lập tức trở nên sắc bén, ông quan sát kỹ Trần Văn Đức, sang Kiều Giang Tâm.
Thứ đồ như thế ?