TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 157: Bánh bao hấp

Cập nhật lúc: 2025-10-07 04:45:35
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Giang Tâm kiếp vốn thích ăn bánh bao hấp.

khi Trần Văn Đức chút thành đạt, thích ăn thứ bánh bao hấp bên ngoài , trông vẻ tinh xảo và xinh .

, Kiều Giang Tâm gần như bao giờ nữa.

Vân Vũ

Bánh bao hấp bên ngoài quả thực tinh xảo, đủ thứ đều nhồi trong, nào là hải sâm, bào ngư, sò điệp khô, tổ yến... đều nhét đầy trong vỏ bánh, tươi ngon thì đúng là tươi ngon, mắt cũng đúng là mắt, một miếng một cái, ăn cũng văn nhã.

Gia đình họ Trần đều cho rằng đây mới là thứ mà địa vị nên ăn, nhưng Kiều Giang Tâm cảm thấy đó căn bản là bánh bao hấp, mà là một món hải sản thập cẩm phủ lên bằng lớp vỏ bánh.

Cô thích thứ bánh bao hấp do chính tay . Bánh bao hấp luộc trong nước mà hấp cách thủy, lớp vỏ bánh sẽ dai hơn và cũng khô hơn, bọc lấy một nhân nhân thịt đầy ắp. Vừa lồng hấp, để nguội bớt một chút, cho cả cái miệng, một cái nhai, nước dầu thịt trong bánh bao bỗng ‘ùa’ một cái, tràn ngập khoang miệng, thật gọi là thỏa mãn vô cùng.

Kiều Giang Tâm rửa thịt lừa, giải thích với Lưu Tân Nghiên và Cố Vân Châu, “ đối với việc ăn uống vẫn khá nghiên cứu đấy. Thịt lừa là một loại thịt gần như hảo, nó mịn, mềm, mượt, giòn, thơm. Còn miếng phần , các bạn xem, mỡ nạc, da thịt. Đợi phối cùng hành gừng để điều nhân, hấp bánh bao lên, một miếng cho miệng, dù là thịt rồng trời cũng bằng một miếng .”

Lưu Tân Nghiên Kiều Giang Tâm miêu tả mà nuốt nước miếng ừng ực, “Giang Tâm, nhất định đừng lấy chồng xa quá, tớ mãi mãi ở cùng .”

Cố Vân Châu cũng trở nên hứng thú, “Có gì cần giúp một tay ?”

Kiều Giang Tâm ngẩng đầu liếc một cái, “Băm nhân ? Đây là việc nặng nhọc, cơ thể ...”

Cố Vân Châu ưỡn thẳng , “Chỉ là vung tay thôi mà, .”

“Vậy thì qua đây, chỉ cho .” Kiều Giang Tâm đặt miếng thịt lên thớt, mẫu cho Cố Vân Châu xem, “Như thế , hết cắt tất cả thành những hạt thịt nhỏ, đó băm nhuyễn thành thịt xay.”

Bàn bếp tính là lớn, Cố Vân Châu cao, phía Kiều Giang Tâm, cố rướn cổ về phía thớt, cảm giác như đang ôm trọn Kiều Giang Tâm lòng.

Kiều Giang Tâm việc nhanh nhẹn, , miếng thịt lừa thớt nhanh chóng biến thành những hạt vuông nhỏ như xúc xắc.

Cố Vân Châu nghiêng đầu, ánh mắt từ thớt phía Kiều Giang Tâm chuyển dời sang khuôn mặt cô.

cách gần, những sợi lông tơ mặt thể thấy rõ ràng. Do trời lạnh, mỗi khi Kiều Giang Tâm một câu, thổi một làn trắng mờ ảo.

Một nụ từ từ nở khuôn mặt Cố Vân Châu, đầu tiên là khóe môi, đó là mũi, đến mắt, cuối cùng lan bộ khuôn mặt, mỗi tế bào dường như đang biểu đạt sự vui sướng của chính .

“Anh Cố, ạ?” Kiều Giang Tâm cầm dao, ngoảnh đầu Cố Vân Châu.

Cố Vân Châu nhanh chóng đảo mắt chỗ khác, giả vờ như chuyện gì, “Ừ, , hết cắt thịt thành những hạt nhỏ cỡ hạt đậu, đó băm nát, ?”

Kiều Giang Tâm gật đầu, đưa d.a.o cho Cố Vân Châu, “ , cứ băm , hiểu thì hỏi , cán vỏ bánh bao .”

Cố Vân Châu tiếp nhận con dao, chuôi d.a.o vẫn còn lưu một chút ấm, nghiêng nhường Kiều Giang Tâm .

“Bạch bạch bạch bạch~”

Lưu Tân Nghiên ngoảnh đầu Cố Vân Châu, “Anh Cố, nếu mệt, đổi chỗ cho bọn .”

Cố Vân Châu... Khỏi cần, sức lực dùng hết.

Bên Kiều Giang Tâm cán xong vỏ bánh bao, bên nhân thịt của Cố Vân Châu cũng băm xong. Kiều Giang Tâm dạy hai gói bánh bao, , “Ngoài bánh bao nhân thịt lừa, còn một loại bánh bao nữa cũng ngon.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-157-banh-bao-hap.html.]

Nói đến ăn uống, Lưu Tân Nghiên hứng khởi nhất, “Cậu ngon, nhất định là ngon, là gì ?”

Kiều Giang Tâm , “Bánh bao nhân tam tươi, dùng tôm tươi còn sống dài ba tấc, bỏ đầu, lấy thịt, gói cùng trứng chiên hẹ thơm phức trong bánh bao. Nếu đúng lúc con tôm đang ôm trứng, với , cái mùi vị đó, tuyệt cú mèo.”

Lưu Tân Nghiên la lên, “Muốn ăn quá , nhưng ở thị trấn nhỏ mà tìm con tôm to cũng dễ , đợi lên thành phố, nhất định thử một .”

Kiều Giang Tâm tiếp lời, “Vậy phần đầu tôm còn thừa cũng lãng phí, chiết lấy dầu tôm, đó dùng dầu tôm để rán bánh bao, cái mùi thơm đó, với , nửa làng mèo ch.ó đều ngửi thấy mùi mà chạy đến. Bánh bao rán thơm mà phối cùng một ngụm rượu lão diệu, thì bao nỗi buồn khổ nhân gian đều quên sạch.”

Ba bận rộn cả buổi chiều, từng chiếc bánh bao trắng nõn xếp đặt trong cái nong. Vì nhân đủ nhiều, bánh bao Kiều Giang Tâm gói to lắm, nhưng nhân nhiều, tròn trĩnh như những thỏi ngân nhỏ, từng cái một như những chú cá nóc con đang phùng mang, xếp hàng ngay ngắn.

Còn Lưu Tân Nghiên và Cố Vân Châu, vì luôn rơi nhân, nên cho ít nhân, so với bánh bao của Kiều Giang Tâm, những hình thù kỳ quái, mà từng cái trông như suy dinh dưỡng.

Nhìn những chiếc bánh bao do chính tay gói, Cố Vân Châu ngượng ngùng , “Cái , mấy cái tự gói , lát nữa tự ăn.”

Lưu Tân Nghiên sững sờ một cái, vội vàng vứt bỏ chiếc bánh bao đang gói dở, “ ăn cái do gói, xí quá, mất cả ngon miệng.”

Cố Vân Châu liếc những chiếc bánh bao mặt Lưu Tân Nghiên, “Cô còn mất ngon miệng, thì chúng càng mất ngon miệng hơn. Lát nữa chuyên dùng một cái xửng nhỏ để đựng cho cô.”

Lưu Tân Nghiên: “...”

Bánh bao hấp chín, Kiều Giang Tâm còn pha chế một tô lớn canh chua cay.

Đồ ăn bưng lên bàn, Lưu Tân Nghiên và Cố Vân Châu mỗi tự múc một bát canh, tu ừng ực bụng.

Một bát canh xuống bụng, mặt cũng đỏ lên, trán bắt đầu toát mồ hôi, bắt đầu ấm lên, lúc mới thong thả gắp bánh bao hấp chấm nước tương dấm cho miệng.

Cố Vân Châu ăn bánh bao liếc Lưu Tân Nghiên đang cắm cúi ăn, dẫn dắt câu chuyện, “Bánh bao hấp thịt lừa ngon, còn ngon hơn cả thứ do trưởng ban ẩm thực giỏi nhất Tế Châu . Chiều nay Tân Nghiên còn theo đấy.”

Lưu Tân Nghiên lúc mới nhớ chuyện , vội vàng hướng về Kiều Giang Tâm hỏi, “Giang Tâm, khi nào lên thành phố?”

Kiều Giang Tâm trả lời, “ định ngày mai sẽ lên đó xem xem, đúng lúc nhà cũng khách, bên ông ngoại mùng năm Tết mới đến nhà .”

Lưu Tân Nghiên vội vàng giơ tay, “Bọn tớ cùng , đúng , phía cửa hàng của là Bệnh viện Y học Cổ truyền và Bệnh viện Nhân dân ? Vì để tiện cho Cố, bọn tớ cũng định tìm một căn nhà ở thị trấn, Cố đến bệnh viện cũng tiện hơn, ngày thường việc cũng thể thôn Cao Thạch dạo chơi.”

Cố Vân Châu nhân cơ hội nắm chặt tay, chặn lên miệng nhẹ ho hai tiếng.

Kiều Giang Tâm quan tâm một cái, nghĩ nhiều.

Cố Vân Châu cách một thời gian đến bệnh viện tái khám, chuyện cô rõ.

“Vậy thì quá, chúng thể bạn đồng hành, đợi tối cửa hàng cơm của đóng cửa, còn thể tiếp tục tìm Cố thỉnh giáo việc học.” Giọng điệu Kiều Giang Tâm mang theo một tia nịnh nọt, hướng về Cố Vân Châu nheo mắt .

Trên mặt Cố Vân Châu vẫn là vẻ bình tĩnh như , nhưng trong lòng thì “bùm” một tiếng, tâm trạng từ sáu mươi nhảy thẳng lên cực điểm, sắp nổ tung cả đồng hồ mất.

Anh hắng giọng, bình tĩnh , “Cái gì đó, dù cũng việc gì, cô hiểu, cứ thoải mái đến hỏi .”

 

Loading...