TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 139: Anh đang trách em sao
Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:05:35
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà họ Trần quây quần bên mâm, mỗi một bát bánh chưng.
Nhân thịt lợn bắp cải.
Cơ bản chỉ thấy bắp cải, chẳng thấy miếng thịt nào.
Trần Văn Đức lặng lẽ ăn bánh, Trần Văn Tú và Trần Văn Phong dù cũng còn nhỏ, cảm xúc đều hiện rõ mặt.
Hai đứa cầm đũa và bát ngừng chọc chọc, chọc đến mức Xa Kim Mai phát bực.
Trần Văn Phong nhịn mãi cũng nhịn , “Mẹ, hôm nay chỉ bánh chưng thôi ?”
Xa Kim Mai ngẩng đầu lên, “Ừ.”
Trần Văn Phong im lặng một lúc, tiếp tục hỏi, “Mẹ, hôm nay là ba mươi Tết mà, nhầm ngày chứ?”
Không ai thèm để ý đến nó, khí trầm lắng đến mức đáng sợ.
Nó dám lên tiếng nữa.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Trì, ngoài ba nhà Trì Bính Khâm, Trì phụ, Trì mẫu và Trì Tố Trân cũng ăn mùi vị.
Thạch Anh thèm quan tâm ba nhà ăn , gắp cho con trai một miếng thịt kho tàu, tự ăn ngon lành.
Lấy loại nhà , nếu cô rộng lượng, thì tức c.h.ế.t từ lâu .
Cùng thời điểm , tại nhà họ Cố ở Tế Châu, Cố Vân Châu đại gia đình vui vẻ quây quần mặt, suy nghĩ cũng bay mất.
Không Kiều Giang Tâm ăn , hôm nay chắc chắn là cô bếp, ắt sẽ nhiều món ngon.
“Vân Châu, chú Cát bên Kinh đô một bác sĩ nổi tiếng…”
“Vân Châu? Vân Châu, em chị ?”
Cố Vân Châu lấy tinh thần, nở một nụ xã giao, “Thím hai, xin , thím gì ạ?”
Cố nhị thẩm Cố Vân Châu, Lưu Tân Duyệt đang xa, trong mắt lóe lên vẻ tò mò.
“Chị chú Cát bảo, bên Kinh đô một bác sĩ nổi tiếng, chắc sẽ ích cho tình trạng của cháu, chỉ là khó đặt lịch, lịch mổ của ông kín đến tận một năm .
Cháu cũng còn nhỏ nữa, nhanh nhanh dưỡng cho khỏe , lúc đó thím sẽ giới thiệu cho cháu một cô gái .”
Lời của Cố nhị thẩm dứt, hiện trường lập tức đông cứng, ngay cả tiếng nhai thức ăn cũng như đóng băng trong khoảnh khắc .
Ánh mắt của mấy tự chủ liếc Cố Vân Châu.
Cố Vân Châu thản nhiên gật đầu, hướng về Cố nhị thẩm cảm ơn, “Cảm ơn thím.”
Cố mẫu Vương Lạc hài lòng liếc Cố nhị thẩm một cái, nhanh chóng hoạt khí, gắp cho Lưu Tân Duyệt một đũa rau, “Tân Duyệt, nào ăn nhanh , đây là sườn kho tàu cháu thích nhất.”
Nói xong, cô đầu gắp cho Cố Vân Hải một miếng đậu phụ nhồi thịt, “Nào, Vân Hải, ăn nhiều , dạo trong đội nhiệm vụ nhiều, con, gầy hẳn .”
Cố nhị thẩm một nữa nhấc chuyện, “So với Tân Duyệt và Vân Hải, Vân Châu mới thực sự là gầy.”
Vương Lạc đũa dừng , gắp một đũa thịt cừu cho Cố Vân Châu, “Nào, Vân Châu, con cũng ăn .”
Nói xong, cô ngẩng đầu Cố Vân Châu hai lượt, “Gầy thì gầy hơn chút, nhưng sắc mặt trông khá hơn nhiều so với nửa năm , xem thổ nhưỡng bên Ninh Huyện dưỡng thật.
Danh y bên Kinh đô mà thím hai , sẽ bảo bố cháu để ý…”
Vân Vũ
Cố Vân Châu miếng thịt cừu trong bát, giọng điệu ôn nhu, “Mẹ, con thích ăn thịt cừu, thích ăn thịt cừu là cả.”
Sắc mặt Vương Lạc cứng đờ, trong lòng thầm trách Cố Vân Châu điều, trong tình huống thế còn khiến cô khó mà xuống nước.
Cố nặn một nụ , “Ái, nhầm , con thích ăn cái .” Vương Lạc gắp một miếng đậu phụ nhồi thịt định đưa cho Cố Vân Châu.
Cố Vân Châu nhớ những lời Kiều Giang Tâm từng khuyên giải , ức, càng tự an ủi chính .
Không thể ức bản để thành cho khác.
Anh kéo bát phía , tránh né đũa của Vương Lạc, cục đậu phụ nhồi thịt đó rơi tõm xuống bàn, lăn xuống chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-139-anh-dang-trach-em-sao.html.]
Nước sốt b.ắ.n áo khoác len màu trắng ngà của con gái Cố nhị thẩm là Cố Vân Vân, khiến cô kêu lên một tiếng.
Ngay lập tức, tất cả ánh tại hiện trường đều đổ dồn về phía Cố Vân Châu.
“Đây cũng là món cả thích ăn.” Giọng Cố Vân Châu vẫn ôn nhu, chút gợn sóng cảm xúc.
Sắc mặt Cố phụ Cố Hồng Tân , nụ mặt Vương Lạc cũng giữ nữa.
Cô tìm cách cứu vãn, “Hai, từ nhỏ con kén ăn, dù ở trong quân đội, nhưng mỗi về thấy con ăn gì cũng , tưởng con giống cả, thích ăn thịt cừu và đậu phụ nhồi thịt , bây giờ đột nhiên thích nữa ?”
Vương Lạc chỉ thiếu chút nữa là thẳng rằng Cố Vân Châu đang tìm cách gây rối.
Cố Vân Châu thẳng ánh mắt Vương Lạc, “Bởi vì mỗi con về, bàn ăn là thịt cừu và đậu phụ nhồi thịt, ăn thì cũng chẳng món nào khác để ăn.”
Cố Hồng Tân dùng đũa chỉ bàn, “Mẹ con vụng về thôi, bàn nhiều món thế, con thích ăn gì thì tự gắp, đều là nhà cả, cần gắp qua gắp cho khách sáo như .”
Điều cũng coi như là giải vây cho Vương Lạc.
Vương Lạc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, liền Cố Vân Châu , “Trên bàn một món nào là con thích ăn cả, con no , ăn .”
Nói xong, dậy trực tiếp rời khỏi phòng ăn.
Việc Cố Vân Châu rời khiến bầu khí vốn gượng gạo càng thêm đóng băng.
Cố lão gia nổi giận với Vương Lạc - lo liệu bữa tất niên, “Bà thật là đạt tiêu chuẩn, bao nhiêu năm , đến việc con thích ăn gì còn , khó khăn lắm mới về một , đến một món hợp khẩu vị cũng mà ăn!”
Cố lão gia dù chuyển trọng tâm sang Cố Vân Hải, nhưng cũng là còn chút tình cảm nào với Cố Vân Châu.
Cố Vân Châu dù cũng là đứa trẻ do chính tay ông nuôi dưỡng, thể thương.
Chỉ là ông cân nhắc nhiều hơn mà thôi, so với sự phát triển của gia tộc, đành tạm thời ức cháu trai .
Sau khi Cố lão gia rời , cũng tiện , lượt dậy cáo từ.
Vương Lạc bàn ăn hỗn độn mặt, hướng về Cố Hồng Tân rơi nước mắt.
“Cố ý đấy, nó cố ý đấy, trong lòng nó còn oán hận, nó đang trách chúng đấy.
Hu hu, là một , nó là một đứa con ngoan ?
Trong cảnh thế , mặt nhiều như , thể xuống nước, mất hết mặt mũi !”
“Đứa trẻ đó từ nhỏ với chúng , chuyện hôn sự của Tân Duyệt và Vân Hải cũng là ý của chúng , đó là ý của bố.
Nó bản lĩnh thì đừng trách ai khác. Nhà họ Cố bỏ bao nhiêu để nuôi dạy nó, thế mà đến giờ vẫn thua kém xa Vân Hải…”
Cố Vân Châu bên ngoài sân, ngắm những bông pháo hoa đang nở rộ bầu trời phía xa.
Ngôi nhà , thật ở .
Tiếng bước chân vang lên phía , giọng của Lưu Tân Duyệt vang lên từ phía .
Ánh mắt cô chút phức tạp, Cố Vân Châu từng là đứa trẻ xuất sắc nhất trong khu tập thể, cô cũng từng thực lòng thích .
cô thể lấy một phế nhân.
“Trong cảnh thế , ngày đoàn viên vui vẻ của cả nhà, nên cho cảnh tượng trở nên khó coin như .
Ông nội tức giận, đều bỏ , đều ăn no, hiện giờ vẫn còn đang trong phòng.
Làm thành dạng , lợi ích gì cho chứ?”
Cố Vân Châu đầu , “ kiên nhẫn để phối hợp diễn kịch với họ, cũng tiếp tục ức để diễn cảnh mẫu từ tử hiếu nào nữa.
Và, cảm thấy sai điều gì.”
Không đợi Lưu Tân Duyệt lên tiếng, Cố Vân Châu tiếp tục, “Còn nữa, ơn tránh xa . Bây giờ chị là chị dâu , hai chúng dù đây cũng từng đính hôn, nên tránh né một chút thì hơn, để khỏi gây những hiểu lầm đáng .”
Lưu Tân Duyệt giọng điệu mang theo oán hận, “Vân Châu, đang trách em đấy~”