TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 138: Ngày tháng này thật không thể sống nổi nữa

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:05:34
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ họ Trì mấy lời của Trì Tố Trân khí đến run rẩy cả .

Sau khi chuyện xảy , tuy cảm thấy mất mặt, nhưng họ vẫn luôn tìm lý do cho con gái .

Họ trút phần lớn oán khí lên nhà họ Trần, cho rằng tất cả đều là do Trần Văn Đức lừa gạt con gái của .

họ ngờ rằng, rốt cuộc là Trì Tố Trân tự chạy đến nhà để bỏ thuốc.

“Mày, mày, mày đơn giản là....”

Mẹ họ Trì tức đến mức thốt nên lời, môi run lẩy bẩy.

Trì Tố Trân vẻ c.h.ế.t đuối vẫn bám bờ, “Tất cả đều là do cha ép con thôi, bây giờ con của Văn Đức , cả đời chỉ thể lấy thôi.”

Mẹ họ Trì thấy cô vẫn như , kìm nữa, một cái tát liền vả thẳng mặt.

“Bốp~”

“Á~”, Trì Tố Trân kêu đau một tiếng, cả cái tát vả đến nỗi nghiêng sấp xuống.

Mẹ họ Trì hai mắt đỏ ngầu, “Sao sinh đứa con gái hổ như mày , mày đây là tự đưa đến cho chà đạp đó!

Bản mày còn coi rẻ chính , thì dù chúng nâng đỡ mày cũng nâng nổi.

Ta cho mày , con đường là do mày tự chọn, đừng về !

Mày chẳng vì Trần Văn Đức mà liền mặt mũi cũng cần ? Chẳng mà cha cũng cần ?”

Mẹ họ Trì hít một thật sâu, nghiến răng nghiến lợi .

“Mày còn cho rằng chúng tranh thủ cho mày, là đang ngăn cản cái thứ tình yêu rác rưởi của các , cái thứ tình yêu rác rưởi đó của mày thể dùng để ăn ?

Mẹ và cha mày vì mày mà tháo ruột tháo gan, mày còn cho rằng chúng khinh nghèo trọng giàu.

Mày lấy , mày lấy , lát nữa sẽ với cha mày, cái gì của nhà họ Trần cũng cần nữa, mày mau lấy cái thứ tình yêu của mày .

những gì chúng cho mày, cũng chẳng một tiếng , ngược còn mày oán hận trách móc.”

Mẹ họ Trì tức đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.

Trì Tố Trân ngược ngừng , cô ngoảnh đầu ngửa mặt họ Trì, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.

Mẹ cô mềm lòng ? Đồng ý chuyện của cô và Văn Đức ?

Thật quá, sự kiên trì suốt bao lâu nay của cô quả nhiên là xứng đáng.

“Mẹ, đồng ý ? Thật quá, thật quá, con vẫn quan tâm đến con mà.

Mẹ yên tâm, con và Văn Đức kết hôn nhất định sẽ hạnh phúc, hứa với con , nhất định sẽ đối xử thật với con.

Đến lúc đó, con và Văn Đức nhất định sẽ hiếu thuận cha thật .”

Mẹ họ Trì ôm lấy n.g.ự.c bước ngoài, giờ bà thấy đứa con gái từng cưng chiều mà mắt cũng lồi .

Không trách con gái là phường tốn tiền.

Nhà khác tốn tiền , chứ nhà thì đứa chắc chắn là .

Tối Ba mươi Tết của nhà họ Kiều vô cùng nhộn nhịp, bởi vì Lưu A Phương sắp đến ngày sinh, Tần Tuyết cũng mới m.a.n.g t.h.a.i hơn một tháng, Kiều Hữu Phúc khó khăn lắm mới đứa con, cả nhà đều sợ bà thai định.

, bữa cơm tất niên do Kiều Giang Tâm chủ xào, Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài phụ bếp.

Cuối năm, Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài việc chăm chỉ, cơ bản bán hết hàng hóa trong nhà, hai em chia lãi cũng dày.

Các món ăn ngày Tết đều do hai em Kiều Hữu Phúc mua, so với , cuộc sống trong nhà đơn giản là nhảy vọt sang một giai cấp khác.

Kiều Hữu Phúc vung tay một cái, mua ít món ngon.

Cộng với thịt xông khói xúc xích do Tần Tuyết đó và gà thả vườn nhà nuôi, bàn bày biện đủ tám món ăn lớn.

Trụ Tử chằm chằm các món ăn bàn, đến nỗi mắt cũng nheo .

Trẻ con hiểu nhiều như .

Trước đây, ít mặt bé rằng bố dượng thì sẽ kế, nhất định sẽ là một đứa bé đáng thương.

Cậu nào đáng thương chứ, nhiều món ngon như , cảm thấy thể Hoàng đế .

Tần Tuyết xếp đũa bát xong, đẩy cái lò sưởi gầm bàn trong, gọi bàn.

Vân Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-138-ngay-thang-nay-that-khong-the-song-noi-nua.html.]

“Hữu Phúc, đốt pháo , ăn cơm .”

Kiều Hữu Phúc thấy tiếng gọi của vợ, há to miệng châm que diêm đốt pháo cửa, nhanh chóng rút tay đóng cửa.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng pháo nổ lách tách, mang theo khí vui tươi nồng nhiệt.

“Ngồi xuống, ăn thôi, Trụ Tử uống chút ?”, Kiều Hữu Tài giơ một chai rượu mơ hỏi Tần Tuyết.

Đây là loại mua ở cửa hàng mậu dịch, giống như đồ uống vị trái cây, mùi thơm rượu nhẹ, ngọt ngọt.

Trụ Tử Tần Tuyết đầy vẻ mong đợi, “Mẹ, con .”

Tần Tuyết , “Rót cho nó một ly , hôm nay đều vui cả.”

Trụ Tử bưng ly cảm ơn Kiều Hữu Tài, “Con cảm ơn chú.”

Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài cùng lúc đưa đũa, mỗi gắp lấy một cái đùi gà.

Một gắp cho Kiều Giang Tâm, một gắp cho Trụ Tử.

Nhà họ Kiều bên vui vẻ hòa thuận, mấy nhà khác khí như .

Nhà họ Kiều cũ.

Lôi Hồng Hoa trải qua nhiều năm một nữa nấu cơm tất niên, cơm lên bàn , mệt đến mức bà ăn cũng hứng.

Người trong nhà nấu cơm tất niên, tệ nhất cũng phụ một tay.

Bà thì , ông già giả chết, Kiều Kiến Quốc ngủ đến lúc bày cơm mới chui khỏi chăn, Kiều Kiến Hoa giữ vợ giữ con, trời lạnh như , đến rửa cái hành cũng rửa cho bà.

Cơm lên bàn, Kiều Kiến Hoa bưng một cái bát to, tiên gắp những miếng ngon cho Lý Tiểu Bình một bát đầy.

Kiều Kiến Quốc như thể ở trong tù , bưng một cái bát gặm ngấu nghiến, nhét miệng chê bai.

“Đây là gà non, chị hầm lên thế? Nên xào chứ, dùng ớt dùng dầu xào to lửa, thế mới thơm.”

“Chà chà, cái là gì thế, già , đây Lưu A Phương nấu là ngon.”

Kiều Cửu Vượng cúi đầu tự rót rượu, nhấp một ngụm rượu, gắp ngon lành một miếng thịt gà nhét miệng.

Không một ai với bà một câu ‘vất vả ’.

Lôi Hồng Hoa tinh thần uể oải, bà đột nhiên nhớ da diết những ngày chia gia đình.

Giá mà , bà nhẫn nhịn .

Rõ ràng nuôi hơn mười năm già , bây giờ bắt bà trở tuổi thanh xuân, ngày nào cũng đang việc thì là đang đường việc.

Sinh mệnh ở vận động ? Hay là việc thể trường thọ?

“Ăn , ăn?”, Kiều Kiến Hoa đưa cơm xong xuống, với Lôi Hồng Hoa.

Kiều Cửu Vượng thậm chí ngẩng mắt lên, đưa tay rót cho Kiều Kiến Hoa một ly rượu.

“Đừng quản bà , chúng ăn , bà chắc đau răng .”

Kiều Kiến Quốc nghi hoặc hỏi, “Đau răng?”

Kiều Cửu Vượng , “Ừ, là nghiến răng nghiến đấy.”

Kiều Kiến Quốc bật phì một tiếng, “Mẹ, nghiến răng gì, còn nghiến đến đau răng?”

Lôi Hồng Hoa yếu ớt trừng mắt Kiều Kiến Quốc, giọng điệu oán trách , “Bởi vì sinh một đứa con trai to béo như mày, cuộc sống tuổi già hạnh phúc c.h.ế.t , cả ngày như rùa đội chân bàn — gắng gượng, nghiến răng kiên trì sống qua ngày.”

Kiều Cửu Vượng khuôn mặt thiết sống của Lôi Hồng Hoa, vui , “Hôm nay là Ba mươi Tết, mày thể quản cái miệng rách đó của mày , ít vài câu lành ?”

Lôi Hồng Hoa thở dài, đầu với Kiều Kiến Hoa, “Cái ngày Ba mươi Tết mà cũng thể bàn ăn ? Còn bưng cho cô ....”

Kiều Kiến Hoa bắt chước giọng điệu của Kiều Cửu Vượng, vui , “Chuyện giữa vợ chồng chúng con đừng loạn xạ, nhiều việc, ít chuyện, như gia đình mới ngày càng hòa thuận.”

Kiều Kiến Quốc thấy Lôi Hồng Hoa ăn vạ ha hả.

Lôi Hồng Hoa......

Ngày tháng thật thể sống nổi nữa.

 

Loading...