TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 126: Thà ế vợ cả đời cũng không lấy con mụ thôn quê vô học
Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:04:33
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều, một trận than phiền, oán thán vang lên từ nhà họ Trần.
“Bà già đáng đời c.h.ế.t mệt ?
Đứa nào đứa nấy đều lời, đứa già như , đứa trẻ cũng như , chẳng đứa nào điều cho cả.
ở nhà họ Trần các trâu ngựa đến chết, rốt cuộc là để mong cái gì?
Đàn ông thì thể tiều tụy chẳng gì, con trai con trai cũng chẳng lời.
Công việc sắp đến tay, mày mất, bảo mày kết hôn mày cũng chịu.
Nếu mày chịu lời tao, ít nhất tao cũng phụ giúp một tay chứ?
Các sợ vắt kiệt tao ? Tao khổ hơn năm mươi năm , dù may mắn sống đến bảy mươi tuổi, thì cũng chỉ còn tối đa hai mươi năm nữa thôi.
Tao mong các thể cho tao hưởng chút phúc, nhưng ít nhất để tao đỡ khổ một chút cũng ?...”
Xa Kim Mai chậu giặt trong phòng khách, đang vò lũ quần áo bẩn đầy một chậu, đôi tay đầy những vết nẻ do lạnh, bụng đầy oán khí thông qua miệng ngừng tuôn ngoài.
Trần Văn Đức bàn câu đối, trong làng mấy nhà đến xin.
Vân Vũ
Đối với , đây là một chuyện vinh dự, là sự công nhận dành cho học như .
Nghe thấy Xa Kim Mai lảm nhảm ngừng, Trần Văn Đức khó chịu nhíu chặt mày, “Mẹ, thể ít vài câu , bản xem, chính là dáng vẻ của một mụ đàn bà thô lỗ thôn quê, thô thiển giống hệt Tường Lâm Tẩu.”
Xa Kim Mai Tường Lâm Tẩu là ai, nhưng bà ý nghĩa của từ ‘mụ đàn bà thô lỗ’ và ‘thô thiển’.
“Được đấy, tao trâu ngựa đến c.h.ế.t để hầu hạ cả nhà lớn , chẳng thấy các một câu , mày còn mặt để câu ?
Ngoài việc mấy chuyện tốn công vô ích , mày còn cái gì?
Chỉ mong khen một câu mày , khen một câu mày hào phóng, cho mực, cho cả giấy.
Loại chuyện thế , ai chả buông mồm khen mày vài câu, mày thật sự cho rằng coi trọng mày lắm ?
Tao bảo mày mang lên huyện bán, còn kiếm vài đồng tiền mực, mày cảm thấy hoen ố thanh cao của kẻ sách nhà mày, chỉ mày là thanh cao nhất, cái thanh cao của mày ăn ?”
“Chó còn chê chủ nghèo, sách của mày bụng ch.ó ?”
Xa Kim Mai càng nghĩ càng tức, “Mày cây bút của mày thể mì trắng và lương thực ? Vậy mày đưa cho tao xem nào?
Mày giỏi như , chê tao thô lỗ thô thiển, mày đừng ăn thứ lương thực tao !”
Mặt khó coi nhất của Trần Văn Đức Xa Kim Mai bóc trần, lập tức mặt đỏ bừng.
Hắn tức giận điên cuồng, quát lớn với Xa Kim Mai, “Được , rơi hố tiền ? Suốt ngày cha nhà họ Trì hám hư vinh, chê nghèo chuộng giàu, bản xem, khác gì bọn họ?
Con chỉ là tạm thời thất thế, cả đời, lúc đây, với tư cách là nhà, nên cho con sự ủng hộ và thấu hiểu, chứ ép con như .
Con là học, tưởng con giống với lũ chân lấm tay bùn thôn quê đó ?
Còn mang phố lớn rao bán, nếu để thầy cô bạn học cũ của con thấy, mặt con bỏ ?
Mẹ chỉ nghĩ cho bản , quá ích kỷ, con thấy xứng một !”
Nỗi ấm ức trong lòng Xa Kim Mai lập tức bùng nổ, bà ném đống quần áo bẩn chậu, oa oa .
Bà đưa đôi tay đầy vết nẻ mặt con trai, “Cái thanh cao của mày đáng tiền, thể diện của mày cũng đáng tiền, mày đôi tay của tao , mày mở mắt mà xem.
Tao sinh dưỡng mày, nuôi mày lớn đến như , tao điểm nào đối với mày, mày thứ lời lẽ vong ân bội nghĩa như , hu hu~”
Mặt Trần Văn Đức nóng bừng, tránh Xa Kim Mai bước cửa, “Bây giờ đang nóng giận, con nhiều với , tự bình tĩnh .”
Đứng ở cửa lớn, Trần Văn Đức cảm nhận sự nóng bỏng mặt từ từ tan biến trong ngọn gió lạnh, nhưng nóng bừng chỉ mặt, mà còn trong lòng .
Hắn tức giận vô cùng, đời một hạ thấp con trai như .
Hắn chỉ là vận khí , trả bản thảo vài … , mười mấy thôi mà.
Sớm muộn gì cũng sẽ xuất đầu lộ diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-126-tha-e-vo-ca-doi-cung-khong-lay-con-mu-thon-que-vo-hoc.html.]
Với tư cách là nhà, là , lúc bà nên lo lắng đau khổ, an ủi nhiều hơn ?
Lại còn với những lời đau lòng như , ủng hộ tình yêu của , cứ ép lấy một cô gái quê.
Chẳng là nhà mấy đồng bẩn thỉu đó ?
Loại vô học như nhà họ Kiều, dù mấy đồng bẩn thỉu, thì cũng chỉ là kẻ bạo phát.
Trần Văn Đức chính trực ngẩng cao đầu, tuyệt đối vì miếng cơm manh áo mà khom lưng.
lúc Trần Văn Đức giận dữ sôi sục, Kiều Giang Tâm đạp xe đạp ngang qua cửa nhà họ Trần.
Dạo mưa, đường nhỏ bùn, Kiều Giang Tâm từ thị trấn về đường lớn, đường lớn trong làng ở phía nam, còn nhà họ Kiều xây ở tận phía bắc, nên Kiều Giang Tâm băng qua gần nửa làng để về nhà.
Trần Văn Đức thấy Kiều Giang Tâm đạp xe ngang qua, sự oán giận mặt nhất thời kiềm chế , ánh mắt thiện ý liếc Kiều Giang Tâm một cái.
là hôi mùi tiền, mấy đồng bẩn thỉu, mua chiếc xe đạp lượn cửa nhà ?
Cứ khoe khoang khắp nơi, như thể nhà cô xe đạp.
Trần Văn Đức cho rằng Kiều Giang Tâm cố ý để thu hút sự chú ý của .
Đừng tưởng là loại nông cạn như , tiền thì , vẫn chỉ là một kẻ mù chữ.
Kiều Giang Tâm cảm nhận ác ý vô cớ của Trần Văn Đức, cũng trừng mắt với một cách giận dữ.
“Nhìn cái gì, nữa thì ngươi cũng mua nổi, đồ nghèo kiết xác!”
Rốt cuộc vợ chồng Trần Văn Đức một kiếp, Kiều Giang Tâm đ.â.m d.a.o thì đau nhất.
Cùng sống trong một làng, nhà họ Trần ở ngay bên đường lớn, dù là đến giếng nước phía đông làng, là cổng làng, đều qua đây.
Ít nhiều gì cũng thể gặp .
Từ khi Xa Kim Mai đến nhà tỏ ý cảm tình với cô, mỗi gặp Trần Văn Đức, Kiều Giang Tâm đều cho một sắc mặt .
Chỗ nào đau thì đ.â.m chỗ đó, chỉ sợ sẽ ấn tượng với cô, cô quá sợ đối phương ấn tượng với .
những châm chọc, Kiều Giang Tâm đều giả vờ là vô ý, trắng trợn như là đầu tiên.
Quả nhiên, câu , Trần Văn Đức tức suýt ngửa .
Một con nhà quê chân lấm tay bùn, một kẻ mù chữ một chữ, dám coi thường .
“Cô cô...”, Trần Văn Đức tự cho là sách, tiện mấy lời thô tục thô lỗ đó.
Kiều Giang Tâm tặng cái trợn mắt, “Cô cô cô cái gì, đồ cà lăm c.h.ế.t tiệt, sai , còn là sinh viên đại học, một thứ ăn bám vô dụng ở nhà.”
Nói xong, Kiều Giang Tâm đạp xe phóng .
Để một sinh viên đại học thanh cao tức giận run .
Trần Văn Đức trừng trừng theo bóng lưng Kiều Giang Tâm xa, ước gì thể trừng thủng một lỗ.
Mẹ còn lấy loại mụ đàn bà vô giáo d.ụ.c đó về nhà, loại phẩm đức đó, Trần Văn Đức thà ế vợ cả đời cũng trúng thứ đồ đó.
Còn dám coi thường .
Cô dựa cái gì mà coi thường .
Tức quá chịu nổi, Trần Văn Đức đầu xông trong nhà.
Bước cửa, lạnh lùng với Xa Kim Mai đang còn lau nước mắt.
“Con khuyên bỏ cái ý định đó, đời con thể nào lấy Kiều Giang Tâm, loại mụ thôn quê vô phẩm hạnh, vô đạo đức, vô văn hóa, vô giáo d.ụ.c đó, con thà ế vợ cả đời!”
Nói xong, đợi Xa Kim Mai phản ứng, mang theo tức giận bước lớn thư phòng, rầm một tiếng đóng sập cửa !