TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 116: Vợ chồng già đến thăm cháu

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:04:23
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hơn năm giờ, Kiều Giang Tâm tiếng gà gáy đ.á.n.h thức.

Sau khi thức dậy, cô phát hiện trong nhà ngoài cô và Tiểu Trụ Tử , cơ bản tất cả đều dậy hết.

“Bác cả, bác gái, , đều dậy sớm , trời còn sáng mà.”

Tần Tuyết tràn đầy sinh lực, “Không sớm nữa , ăn sáng xong là sáu giờ , chúng xuất phát sớm, hôm qua cùng bố cháu và bác cả bàn , hôm nay sẽ Mãn Sơn Diêu, lát nữa chúng ít đồ mang theo đường, bữa trưa chúng sẽ về ăn.”

Kể từ khi Kiều Giang Tâm họp khi bán hết hàng sẽ chia lãi, tất cả trong nhà đều tràn đầy nhiệt huyết, chỉ về nhà, 24 giờ ở ngoài bán hàng.

Kiều Giang Tâm khẽ, “Mãn Sơn Diêu á, cách thôn chúng những mười hai, mười ba dặm đấy.”

Mãn Sơn Diêu cũng là một thôn lớn, nhưng ở phía tây thị trấn, còn thôn Cao Thạch thì ở phía đông.

Kiều Hữu Phúc xỏ giày xen , “Không xa, chúng sáu rưỡi xuất phát, nhanh một chút, đến Mãn Sơn Diêu chắc cũng tám giờ, lúc đúng lúc xong việc về nhà ăn sáng.”

Kiều Hữu Tài cũng phụ họa, “Mãn Sơn Diêu lớn lắm, gần giống Xa Tiêm thôn đấy, hôm nay chúng mang thêm nhiều hàng, nếu bán hết thì về sớm.”

Chạy theo cả và chị dâu hơn một tuần, Kiều Hữu Tài cũng đổi nhiều, khí chất rụt rè nhút nhát biến mất, dám ngẩng đầu khác, ngay cả giọng cũng to hơn nhiều.

Kiều Giang Tâm vô cùng hài lòng với sự đổi của gia đình.

“Được, tự quyết định là , nếu mệt quá thì ngày mai nghỉ một ngày, tiền kiếm hết, vội trong lúc .”

Đáp Kiều Giang Tâm là tiếng đồng thanh và vang dội của , “Chúng mệt chút nào.”

Ăn sáng xong, ba Kiều Hữu Tài cửa.

Kiều Giang Tâm giúp Lưu A Phương dọn dẹp việc nhà một chút, băm lá rau cho gà ăn, Trụ Tử học sớm như , tám rưỡi.

Thấy Kiều Giang Tâm băm lá rau, nhặt chổi lên quét nhà.

Tình cờ liếc ngoài cửa, reo lên vui mừng, “Bà ơi~”

“Ông bà, ông bà đến?”

Kiều Giang Tâm dừng tay băm lá rau, Liêu Phúc Trân đến ?

Ngoảnh đầu ngoài, quả nhiên, Hứa Vũ gánh hai cái sọt, Liêu Phúc Trân bước theo sát phía .

“Trụ Tử~”, giọng đầy vui mừng.

Lưu A Phương quen , nghi hoặc ngoảnh đầu Kiều Giang Tâm.

Kiều Giang Tâm vội vàng đón lên, “Ông Hứa, bà Liêu, hai bà đến thăm Trụ Tử ?

Trụ Tử, nhanh lên, mời ông bà nhà .”

Liêu Phúc Trân ôm chầm lấy Trụ Tử lòng, một lúc lâu mới chịu buông , ánh mắt đảo qua đảo đứa trẻ.

Đứa trẻ mặc quần áo mới, sạch sẽ gọn gàng, thậm chí mặt còn da thịt.

Hai vợ chồng già , đều vui mừng.

Xem , Trụ Tử sống trong nhà mới khá .

Vốn dĩ, mấy ngày họ đến , nhưng sợ nhà họ Kiều thích, thực sự lo lắng cho đứa trẻ, hôm nay gom góp một ít đồ đến xem.

Bây giờ, thấy Trụ Tử , họ cũng yên tâm.

Quần áo của Trụ Tử là vải mua về khi Kiều Giang Tâm dẫn bác cả lên huyện chữa bệnh.

Sau khi Tần Tuyết cửa, Lưu A Phương chia phần vải may quần áo cho Kiều Hữu Phúc cho Tần Tuyết.

Tần Tuyết may cho Kiều Hữu Phúc hai cái áo cộc tay, một cái quần dài một cái quần đùi, còn dùng vải thừa may cho Trụ Tử một cái áo cộc tay và quần dài.

“Ông bà, ông bà nhà .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-116-vo-chong-gia-den-tham-chau.html.]

Trụ Tử lời Kiều Giang Tâm, kéo ông bà nhà.

Lưu A Phương cũng lễ phép chào hỏi, “Chú, thím, hai bà chú ăn sáng , cháu nấu cho hai bà chú bát mì nhé?”

Liêu Phúc Trân và ông Hứa liên tục khoát tay, “Ăn ăn , cháu là thím của Trụ Tử ?”

Lưu A Phương , “Vâng, chồng cháu và bố Trụ Tử là em ruột, Trụ Tử gọi chồng cháu là chú, gọi cháu là thím.”

Liêu Phúc Trân bụng của Lưu A Phương, hỏi thăm, “Chắc cũng sáu bảy tháng nhỉ?”

Lưu A Phương xoa xoa bụng, “Bảy tháng , cuối tháng một đầu tháng hai năm là sinh.”

“Tốt, lắm, thêm thêm miệng, chuyện mừng lớn.”

“À đúng .”

Liêu Phúc Trân bê một trong hai cái làn mà chồng gánh đến đặt lên bàn, “Đây là trứng gà nhà nuôi, còn ít đậu que khô, rau trong vườn nhà....”

Kiều Giang Tâm theo chiếc làn, trứng gà, đậu que, bí đỏ, còn ít rau xanh, thậm chí còn một nắm nhỏ hẹ.

Tất cả đều xếp ngay ngắn, đậu que khô và rau xanh đều nhặt sạch sẽ.

Trụ Tử liếc chiếc làn, đột nhiên trong lòng cay đắng.

“Ông bà, ông bà còn ?”

Hứa Vũ nhanh miệng trả lời, “Còn đấy, nhà còn, cháu đừng lo cho ông và bà, cháu ở đây ngoan ngoãn nhé, đợi gà đẻ trứng nữa, ông mang cho cháu.”

Liêu Phúc Trân xoa đầu Trụ Tử, “Ừ, ông bà ở nhà cái gì cũng , cháu chăm chỉ học hành ăn uống đầy đủ, đừng lo cho chúng .”

Sợ ở lâu phiền việc của , hai vợ chồng thậm chí dám ở lâu, thấy Trụ Tử là định .

“À , thím của Trụ Tử, nhà còn việc, chúng chỉ đến xem cháu thôi, thế là về đây.”

Kiều Giang Tâm , “Ông Hứa bà Liêu, hai bà chú xem trường của Trụ Tử ?

Nếu vội thì hai bà chú đưa Trụ Tử đến trường nhé, tiện thể nhận đường, để Trụ Tử học ở .

Vân Vũ

Bố cháu, bác cả và bác gái sáng sớm ngoài việc , chỗ khá xa, trưa còn về ăn cơm .

Bà chú xem cháu cũng đang bụng mang chửa, cháu cũng đậu que khô Trụ Tử thích thế nào, là trưa hai bà chú ở ăn cơm, tiện thể chỉ cho cháu cách đậu que khô nhé?”

Hai vợ chồng , thêm một lúc, để cùng cháu.

mà ăn lương thực của , họ chuyện trơ trẽn chiếm tiện nghi như .

Vốn dĩ Trụ Tử ở đây đủ phiền , hai vợ chồng già điều, mới phiền con cháu.

Trụ Tử thấy liền kéo tay Liêu Phúc Trân lắc lắc, ánh mắt tha thiết, “Bà ạ, bà lời chị cháu , bà và ông xem trường cháu với, bài tập cháu lắm, thầy giáo còn khen cháu nữa.”

Liêu Phúc Trân do dự một chút, xã giao, “Thế thì, chúng đưa Trụ Tử đến trường, với con gái cách đậu que khô.

Ăn cơm thì thôi, nhà còn nhiều việc lắm, chúng cũng tranh thủ thời gian đến.

Thực sự ngại quá, , khi rảnh chúng đến, lúc đó nhất định lâu.”

Được ông bà đưa học, Trụ Tử vô cùng vui mừng, suốt đường đều nhảy nhót, còn lấy hai gói kẹo viên mà Kiều Giang Tâm cho khoe với ông bà.

“Ông ơi, bà ơi, ông bà xem, đây là chị cháu cho cháu, cháu đắt lắm, ba gói hết một hào , chị cháu lập tức cho cháu hai gói, trong trường cháu thèm cháu lắm.

Bà ơi, cho bà một gói, ông bà nếm thử , cháu ngọt lắm.”

Liêu Phúc Trân cháu đầy trìu mến, “Nghe ? Trụ Tử vẫn ăn , còn đặc biệt để dành cho ông bà hả?”

Trụ Tử phản bác, “Cháu tiếc ăn, cháu còn kẹo khác nữa, cũng là chị cháu cho, cho cháu một nắm, ăn hết luôn, bây giờ còn thừa ba viên, đợi ăn hết kẹo đó, cháu mới ăn cái ......”

 

Loading...