[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-12-04 03:56:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Viện và Chủ nhiệm Phòng qua trò chuyện vui vẻ, khi ông còn mời Dương Viện ăn cơm, cô liên tục từ chối, lấy cớ bắt xe về.
Chủ nhiệm Phòng đành thôi, nhưng kiên quyết cử mang táo đến tận nhà khách cho cô, còn nhiệt tình tặng thêm cho cô nửa thùng quýt, là giống mới thử nghiệm ở miền Nam, bảo cô nếm thử .
Vệ Tuấn Lương và Châu Dao Dao ngoài dạo chơi, về, Dương Viện cầm chiếc túi vải đựng quýt lên.
Đợi vợ chồng họ trở về, Dương Viện gọi họ , “Anh Vệ, đây là tình cảm mà Chủ nhiệm Phòng cho em ở xưởng đồ hộp hôm nay, hai em chia nửa thùng , thùng mang về nhà máy.”
Vợ chồng họ đương nhiên ý kiến, thậm chí còn ngại, họ ngoài chơi cả buổi chiều, về còn Dương Viện cho nửa thùng táo, Châu Dao Dao thấy áy náy, kéo Dương Viện quán ăn, gì cũng mời cô một bữa cơm.
Buổi chiều Dương Viện đến xưởng thực phẩm, Vệ Tuấn Lương và Châu Dao Dao cũng nhanh chóng đến giúp.
Buổi trưa cô gọi điện thoại về nhà máy, xin một lô vải nhỏ, đồ nhiều, thậm chí chị Đảng tự cũng thể xoay xở .
Không là keo kiệt, mà xưởng thực phẩm bây giờ mới mấy , cho nhiều quá cũng dùng hết.
Tỉnh thành xa thành phố, họ cũng xe vận chuyển riêng, , cần dùng xe vận chuyển, cử một đồng chí nam xe đóng gói mang đến là .
Vì Dương Viện đến là mang theo thành ý.
Muốn đến nhà thì dọn đường , đến gõ cửa thì thể tay , cô suy nghĩ cả đêm, cảm thấy Bí thư và Giám đốc hẳn là thể lường tình hình sản xuất của một cơ sở mới thành lập, mới hoạt động.
Có lẽ, hai vị lãnh đạo ngay từ đầu hy vọng cô thể vơ vét đồ về, chỉ là mượn dịp lễ tết , cử cô đến quen, tạo mối quan hệ.
“Sao các cô đến nữa ?” Giám đốc Ngụy thấy họ là thấy đau đầu.
Dương Viện liên tục xin tỏ ý , “Giám đốc Ngụy, chúng đến phiền xưởng thực phẩm, chẳng qua thấy sắp đến Tết, các đồng chí còn bận rộn như , trong lòng khâm phục xót xa, thật sự chỉ hận thể lên giúp một tay. kỹ thuật sản xuất, chỉ thể gửi chút vải phúc lợi, để các đồng chí mặc , tinh thần , đóng góp lớn hơn cho việc đảm bảo sản xuất thực phẩm tỉnh.”
Nghe cô , Giám đốc Ngụy cuối cùng cũng nở nụ .
Thật sự, gần đây áp lực của ông hề nhỏ, Hợp tác xã Cung tiêu, lãnh đạo tỉnh bao nhiêu đang theo dõi, dây thần kinh của ông bao giờ thả lỏng, cho đến khoảnh khắc , đầu tiên với ông những lời dễ chịu như , khiến ông thể thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng khi về, Giám đốc Ngụy tiễn họ ngoài, mấy bước, thấy một nhóm công nhân đang vây quanh đồng chí nam mà họ tình cờ gặp hôm qua, và cũng tiễn phía cổng.
Giám đốc Ngụy lập tức hiểu , vội vàng chìa tay , vẻ mặt cảm kích bước tới, “Kỹ thuật viên Lý, thật sự cảm ơn , cảm ơn , coi như cứu cả nhà máy chúng .”
Châu Dao Dao ghé sát Dương Viện, “Đây chẳng là đồng chí nam mà cô chuyện hôm qua , là ai mà khiến Giám đốc Ngụy khúm núm thế.”
Dương Viện lặng lẽ lắc đầu, chỉ gặp một… hai , cô mà , ngay cả tên cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-62.html.]
“ mà, Viện Viện, đồng chí nam , trông thật là trai.” Mấy chữ cuối cùng cô gần như ghé sát tai Dương Viện, đầu , vẫn Vệ Tuấn Lương lườm một cái.
Dương Viện giữ vẻ mặt dịu dàng, trong lòng điên, , đối với chuyện ngắm trai giai nhân, con gái thời nào cũng thôi, ha ha ha…
Giám đốc Ngụy đến giới thiệu cho họ, mở lời, chợt vỗ đầu, “Xem bận đến hồ đồ , các cô vốn quen , cần gì giới thiệu nữa, hôm qua còn là Kỹ thuật viên Lý dẫn đồng chí Dương đến cho mà.”
Dương Viện , đối diện một cái, họ thật sự cần giới thiệu đấy.
Chương 54. Lý Minh Vũ
Lý Minh Vũ là nhà nghiên cứu của Xưởng Cơ khí tỉnh thành, ban đầu công việc sửa máy móc như thế , lẽ cần đến , nhưng trùng hợp là từng tham gia chế tạo loại máy móc , vì để một thợ sửa chữa mày mò nửa ngày, chi bằng để đến, một cái là thể giải quyết.
Vấn đề đơn giản, chỉ là thiếu một con ốc vít mà thôi, nhưng khó khăn là, loại ốc vít đó là loại chuyên dụng cho quân sự, bên họ khó tìm. Hôm qua khi về từ xưởng thực phẩm, lập tức đến phân xưởng, bảo thợ kỹ thuật cũ ngay tại chỗ.
Loại ren ốc đó đặc biệt, xưởng cơ khí của họ còn máy móc tinh xảo như , chỉ thể nhờ các công cụ khác, thử nhiều , mới tạo ren thành công.
Dương Viện gần đây nghĩ về phúc lợi phẩm quá nhiều , mở miệng là hỏi, “Nhà máy các ngày lễ tết phát phúc lợi gì thế?”
Điều Lý Minh Vũ bật , “Đồng chí Dương cũng gửi vải hoa cho chúng ?”
Dương Viện đỏ mặt, cho cô mười cái gan cô cũng dám.
Xưởng Cơ khí tỉnh thành, chỉ là mang cái tên tỉnh thành mà thôi, thực chất trực thuộc sự quản lý của Bộ Công nghiệp Cơ khí Trung ương, trọng tâm là thiết quốc phòng và chế tạo vũ khí, là một đơn vị quân sự đúng nghĩa.
Bảo Dương Viện cầm vải hoa đổi phúc lợi, cô đổi cái gì, cô thể đổi cái gì, cô dám đổi ?
Cô còn sống thêm vài năm nữa!
“ thì gửi cho các lắm, nhưng cũng chủ , cũng gửi .” Dương Viện miễn cưỡng giữ thể diện, đầu xung quanh, xưởng thực phẩm quả thực là hẻo lánh, lâu như vẫn khu vực thành phố.
Lý Minh Vũ trầm ngâm một lát, một câu, “Gần đây nhà máy một lô đồng hồ báo thức. Chính là đồng hồ, to hơn đồng hồ đeo tay một chút, nhưng thể đeo, thể đặt bàn, cần cài đặt một thời điểm, đợi đến lúc đó, nó sẽ phát tiếng ding ding ding, nhắc nhở .” Sợ cô hiểu, giải thích thêm một chút.
Mắt Dương Viện sáng lên, cô quá cần một chiếc đồng hồ báo thức .
Kể từ khi đến đây, cô hình như mất khái niệm thời gian, ban đầu đặc biệt quen, cô từng quầy đồng hồ ở cửa hàng bách hóa mấy , nhưng vì phiếu, nên mua .
Sau đến ở xưởng in nhuộm, hết giờ , đến giờ ăn, nhà máy đều rung chuông, dần dần cô cũng quen với cuộc sống như , chỉ là dù phiếu công nghiệp, cũng nỡ tiêu tiền trong tay, thật sự, một tháng ngần đồng lương ít ỏi, tiết kiệm tiền khó quá. Tuy nhiên, vẫn tránh khỏi cảm giác buồn chán.
Nếu như đồng hồ báo thức…