[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:33:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người gửi, Mạnh Bác Hoa.

Mạnh Bác Hoa? Ai thế?

Hơi quen tai.

Ôi trời ơi, Dương Viện nghĩ một lúc, giật , đây chẳng là cháu trai lớn của cô !

Con trai của Dương Lan, Tiểu Lỗi Lỗi, tên thật là Mạnh Bác Hoa.

nó mới hơn một tuổi, gọi còn rõ ràng cơ mà.

Phản ứng đầu tiên của Dương Viện là Dương Lan, nhưng Dương Lan chuyện gì thì đến đây chẳng , còn thư?

Mãi đến khi mở lá thư , cô mới phát hiện, hóa là Dương Nguyệt!

Chị ba của cô, bặt vô âm tín ba năm nay, thư.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, sự xúc động ban đầu của Dương Viện biến mất.

Giọng điệu nặng nề, nét chữ hoảng loạn, thư của Dương Nguyệt vội vàng. Hơn nữa còn dặn dò với bố , một dự cảm chẳng lành thoáng qua trong lòng cô.

Ánh mắt Dương Viện dừng ở dòng “Mười lăm tháng Tám Tết Trung Thu, mười hai giờ trưa gọi điện thoại”, còn một tháng nữa mới đến Trung Thu, rốt cuộc Dương Nguyệt xảy chuyện gì?

Chương 51. Tiêu Thư Uyển

Nói đến Tiêu Thư Uyển, ấn tượng đầu tiên của đều là tiểu thư khuê các, hiểu chuyện, hiền thục và đậm chất thư sinh.

Chỉ là cũng đều , cô lớn lên ở nhà , ngay cả công việc ở cục điện thoại cũng là do cô lo liệu sắp xếp, còn với bố thì ngày nghỉ mới về thăm, như là thăm họ hàng.

Nói kỹ thì chuyện còn dài.

Bố Tiêu thời trẻ là quân nhân, Tiêu là cán bộ hậu cần trong quân đội, hai quen kết hôn, chuyện thuận lý thành chương. khi Tiêu m.a.n.g t.h.a.i Tiêu Thư Uyển đúng thời điểm căng thẳng khi lập quốc, hai thường xuyên ở bên ngoài, chỗ ở cố định.

Vốn dĩ lúc đầu phát hiện mang thai, Tiêu giữ, bà hai con trai , đứa bé đến đúng lúc, chiến sự căng thẳng, thật sự là thời điểm thích hợp.

t.h.a.i nhi trong bụng sức sống mãnh liệt, , nào thể hết đến khác nhẫn tâm . Thế là bà giữ đứa bé.

Chỉ là khi m.a.n.g t.h.a.i bảy tháng, bố Tiêu ở tiền tuyến sống c.h.ế.t rõ, Tiêu tin, bất chấp cơ thể, kiên quyết đòi chiến trường tìm chồng.

Đi đến nửa đường, tinh thần kiệt quệ, bụng bà bắt đầu đau dữ dội. Sau tá túc nhà dân, khó khăn sinh Tiêu Thư Uyển.

Mẹ Tiêu một lòng lo lắng cho chồng, gửi gắm con gái cho nông dân cùng quê chăm sóc, kéo lê cơ thể yếu ớt, bà moi bố Tiêu từ đống c.h.ế.t, kéo cõng, suốt ba ngày hai đêm, đưa đến bệnh viện dã chiến tạm thời, cứu sống bố Tiêu một mạng. Cho đến tận bây giờ, trong cơ thể bố Tiêu vẫn còn mảnh đạn lấy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-59.html.]

Sau dày vò , cơ thể Tiêu cũng để bệnh căn nghiêm trọng, đợi đến khi bà tỉnh táo, nhờ bạn bè đến nhà dân đón con gái thì qua hơn một tháng.

Bạn bè bế đứa bé về, Tiêu đối với đứa con gái mà lúc sinh xong vội vàng chỉ kịp một cái, còn nhiều ký ức. Bà hề nghi ngờ gì, một lòng yêu thương đứa con trải qua nhiều sóng gió mới sinh , đứa con út trong đời bà.

Sau chiến tranh kết thúc, bố Tiêu thương nặng, còn thích hợp ở quân đội, nên chuyển ngành về quê. Cơ thể Tiêu cũng thể hồi phục như xưa, hai vợ chồng cùng về quê an dưỡng.

Khi cô con gái nhỏ bảy tám tuổi, ngã cầu thang, trật chân, dùng t.h.u.ố.c tiêu viêm, sát trùng, nhưng mãi thấy m.á.u đông. Thấy m.á.u con chảy ngừng, hai vợ chồng hoảng hốt đưa đến bệnh viện, mãi một lúc lâu m.á.u mới cầm .

Sau đó, hai vợ chồng lo lắng con gái bệnh nặng gì , đặc biệt đến bệnh viện lớn ở Kinh Thành, Bệnh viện Quân đội Tổng hợp để kiểm tra chi tiết. Cơ thể hai họ cũng , tiện thể cũng kiểm tra sức khỏe.

Thế nhưng kết quả đưa , là một tin sét đ.á.n.h đối với hai vợ chồng.

Một là nhóm m.á.u A, một là nhóm m.á.u AB, thể sinh con gái nhóm m.á.u O?

Sau đó trải qua một năm ròng rã, vợ chồng nhà họ Tiêu mới tìm cô con gái ruột che giấu năm xưa, ở ngôi nhà nông thôn đó.

Lúc đó Tiêu sinh xong là ngay, thời chiến loạn, cơ bản là mặc định đứa bé cho họ. Dân thường nhỏ bé như họ vốn dĩ khó khăn, nuôi thêm một đứa trẻ nữa thật sự nuôi nổi.

Sau đó một tháng, con dâu thứ ba trong nhà cũng sinh, thấy là một đứa con gái, liên tục bĩu môi chê bai, dứt khoát định dìm c.h.ế.t. nào nỡ g.i.ế.c con, con dâu thứ ba liền đề nghị, vì nhà nuôi nổi, thì cứ dìm c.h.ế.t đứa bé mà Tiêu để , cũng thể tiết kiệm một miếng ăn cho con .

Nửa tháng , bộ đội giải phóng đến đón con, con dâu thứ ba giấu Tiêu Thư Uyển trong nhà, bế con gái ngoài.

Sau những khác trong nhà cũng gì, dù cũng là con ruột nhà , nếu thể hưởng phúc sống , họ cũng vui vẻ chấp nhận. Bà cụ thì trong lòng yên, nuôi Tiêu Thư Uyển cũng hết lòng, nhưng nghèo rớt mồng tơi, dù hết lòng thì cho đứa bé ăn thêm mấy miếng ngon?

Khi Tiêu Thư Uyển nhà họ Tiêu đón về, đứa bé tám tuổi, trông chỉ như năm sáu tuổi, gầy gò nhỏ thó, khuôn mặt với đôi mắt to đến kinh ngạc, cũng , cứ trốn cánh cửa.

Mẹ Tiêu ôm đứa con gái thất lạc nay tìm , nức nở, thề sẽ bù đắp gấp vạn cho con.

Chỉ là, đối với đứa con gái nuôi yêu thương bao nhiêu năm, hai vợ chồng cũng vô cùng quyến luyến. Cuối cùng, họ nuôi cả hai cô con gái gối.

“Sau thì ? Sau Tiêu Thư Uyển thường xuyên ở nhà ?” Dương Viện cắn rồm rộp một miếng lê.

Mẹ Lưu lộ vẻ mặt cảm thán khó , “Viện Viện, thử đổi là con nghĩ xem, con ngày thường đồ ăn ngon thức uống ngon đều cho con, đột nhiên đến, con chỉ chia một nửa đồ ăn thức uống của con cho cô , mà còn cho cô nhiều hơn, hơn, con sẽ cảm thấy thế nào?”

Dương Viện im lặng, nếu thật sự ngày đó, cô thể lật tung cả mái nhà họ Dương lên.

“Cho nên đó, cần gì sai càng sai, phát hiện sai thì sửa, sai mà sửa, sửa sớm thì sớm.” Mẹ Lưu thở dài thườn thượt.

“Dì Lưu, con dì cũng gặp , tình hình nhà con dì cũng , nếu thật sự Tiêu Thư Uyển lấy con, dì ?” Cái từ của Dương Viện bao hàm nhiều ý nghĩa, cưới về ? Có xứng đôi ? Có chủ ?

Mẹ Lưu vẻ mặt nhíu mày lo lắng của cô bật , “Xem con lo lắng kìa, đáng lẽ nghĩ nhiều là con, là con, đến lượt con .”

“Có thì ai mà , thì xứng đôi, nhưng sống cả đời, chồng là chồng, vợ là vợ, cứ thể hòa hợp . Có thì ngang dọc đều thuận mắt, chẳng liên quan gì , nhưng cuộc sống cứ thế trôi qua, còn ai cũng thể thiếu ai.”

Loading...