[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:43:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau bữa tối, trời vẫn còn sớm, Lý Minh Vũ và bố Lý dọn dẹp bát đũa xong, ở phòng khách chuyện, sớm về phòng.

Bố Lý cũng đang tìm cách giải quyết công việc của , “Bây giờ con việc gì, nhưng cũng thể lơ là. Bố vẫn đề nghị tạm thời rời khỏi nhà máy cơ khí sẽ thỏa hơn.”

Lý Minh Vũ nhớ lời của vị chủ nhiệm khi tìm ông hai hôm , Tổ cách mạng văn hóa khu vực tỉnh gửi thư hỏi thăm một , hiện tại quả thực là yên , nhưng ai cũng dám chắc liệu lật vụ án .

Ý của chủ nhiệm cũng giống bố Lý, tìm một đơn vị nhỏ mấy nổi bật, để điều chuyển công tác vài năm, đợi qua cơn sóng gió , thể .

chuyện , vẫn còn do dự, chủ yếu cũng vì .

“Con lo con đồng ý ?” Bố Lý thấu nỗi khó xử của .

“Chuyện con cần nghĩ nhiều, năm xưa con bộ đội, con cũng chỉ thêm vài câu, cuối cùng chẳng cũng ngăn con ?” Thực tế năm đó là bố Lý ngăn , cho bà cơ hội cản trở.

Nụ mặt bố Lý thu , con trai giờ cao hơn , “Minh Vũ, thực năm đó bố nghiêng về việc, để con chuyển thẳng sang ngạch văn phòng trong quân đội, từ ngày con rời , bố con về.”

Giọng ông nhẹ, thấp, nếu ở gần, Lý Minh Vũ lẽ còn rõ.

“Thái độ của con đối với con và cả con là khác , điều con chắc hẳn cảm nhận sâu sắc nhất. Bà nhiều điểm với con, nhưng, cũng thể trách bà , bà …” Cuối cùng ông nuốt những lời .

Ánh mắt Lý Minh Vũ rực sáng, chằm chằm bố.

Trong khoảnh khắc cả hai đều cảm thấy tim đập nhanh, rõ là mong chờ là bài xích những lời .

“Sau nếu thể, con đừng về tỉnh thành nữa, giữa con cái và cha , đôi khi cũng cần cách, chỉ cần con tranh thủ một hai tháng về thăm là .”

Bố Lý đến đây chút cảm thương, “Ở đây vẫn là nhà của con, chúng vẫn là bố con, nhưng bố càng hy vọng, con thể thực sự ảnh hưởng bởi con, thực sự buông bỏ, sống cuộc sống của chính , trở thành con trở thành.”

Khi bố Lý nữa bước phòng ngủ, tựa lưng đầu giường, cầm sách mượn ánh đèn bàn để .

“Đi ?” Bà ngẩng đầu, tiện miệng hỏi một câu.

Mắt bố Lý đỏ hoe và cay xè, ông tháo kính, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, “Minh Vũ hai mươi mấy năm nay, mặt em lúc nào cũng cẩn thận dè dặt, sắc mặt em, mỗi về nhà đều mua đồ cho em, món cá em thích ăn, đứa bé lớn đến ngần điểm nào với em? Sao em thể buông bỏ quá khứ, con một cách t.ử tế chứ?”

Vừa nãy tiễn Lý Minh Vũ xuống lầu khỏi khu tập thể, ông đứa con một tay nuôi lớn, một lầm lũi màn đêm, rõ ràng lớn thành đàn ông đủ sức gánh vác trời đất, nhưng khoảnh khắc đó bóng lưng mang một vẻ cô đơn nên lời.

Thế nhưng khi rẽ ở góc đường, đứa con còn đầu , mỉm vẫy tay với ông, bảo ông mau về kẻo lạnh.

Khoảnh khắc đó, mũi ông thể ngừng cay xè.

Mẹ Lý cuối cùng cũng đặt sách xuống, “Lý Chấn Quốc, đang cãi với ?” Đây là đầu tiên gần ba mươi năm chung sống, bố Lý những lời nặng nề như với bà.

“Buông bỏ quá khứ, hừ! Anh cả c.h.ế.t như thế nào? Con c.h.ế.t như thế nào? vượt qua cửa t.ử như thế nào? Căn bệnh đau đớn của là do ? Mạng đẫm m.á.u ngay mắt , bảo buông bỏ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-106.html.]

Mẹ Lý càng càng kích động, “Nếu thể , thề sẽ cứu , cứ để c.h.ế.t ở trong đó cho .”

“Quách Hồng, em đừng quá đáng.” Bố Lý chỉ bà, gân xanh trán nổi lên.

cố tình quá đáng đấy, nếu thể năm đó, còn thể quá đáng hơn nữa.”

Tuyết bắt đầu rơi lất phất trời, mỏng manh, lạnh lẽo, Lý Minh Vũ ngẩng đầu thoáng qua, quấn chặt chiếc khăn len quanh cổ, tiếp tục về phía căn phòng chia của tại nhà máy cơ khí.

Cậu từ chối lời mời ở qua đêm của bố, về chỗ ở của . Bên tai vang lên tiếng pháo nổ, cùng tiếng trẻ con đuổi đùa, Lý Minh Vũ bước từng bước vững vàng.

Nếu từng oán hận , thì đó là điều thể.

Chỉ là cả và bố luôn đối xử với , dạy dỗ và chăm sóc . Hơn nữa, cũng hiểu cho , bởi vì… là con ruột của bố .

Cậu là con nuôi, sự khác biệt tự nhiên so với cả.

Đây là sự thật vô tình , dám cho bất kỳ ai.

Lý Minh Vũ tự giễu, ngẩng đầu chớp mắt, hít một thật sâu thở , tiếp tục bước về phía .

Bố đúng, nên tự trói buộc trong cái bóng do tạo . Mẹ cũng nên đối mặt với , tự giam hãm cả đời.

Cả hai họ đều nên sống cuộc sống của riêng , nên phiền quá nhiều.

Khu tập thể nhà máy cơ khí hôm nay cũng náo nhiệt, nhiều đứa trẻ đang đốt pháo nhà, ném xuống là bịt tai chạy , cũng mái hiên trò chuyện, thấy về thì nhao nhao chào hỏi.

“Minh Vũ, mới về từ nhà bố ?”

“Minh Vũ ngủ luôn bên nhà bố , vui vẻ bao.”

“Minh Vũ năm nay đối tượng hả, đừng lo, thím sẽ giới thiệu cho con năm .”

“Ha ha ha! Mấy bà già cứ thích trêu chọc thằng Minh Vũ nhà , Minh Vũ, nào, hai em uống chút gì .” Đó là cùng văn phòng với Lý Minh Vũ, chồng của cô vợ trẻ chuyện với dì Lý .

Lý Minh Vũ cảm thấy như thể từ trong gió tuyết bước bên đống lửa , mỉm , nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt lấp lánh nhẹ nhàng.

Cậu kiên nhẫn, ôn tồn trả lời từng , và cũng từ chối lời mời nhậu nhẹt của đồng nghiệp.

Quay lũ trẻ đùa, pháo tép, pháo dây, pháo hoa phóng lên trời nổ liên tiếp, đột nhiên “bùm” một tiếng, pháo hoa rực rỡ nở bầu trời, lớn trẻ con phía đều dậy reo hò ngước , đoán vị trí lẽ là pháo hoa b.ắ.n từ cửa hàng bách hóa.

Một quả pháo hoa nữa bay lên trời bung nở, ánh lửa rọi đầy mắt Lý Minh Vũ, giữa những vệt pháo hoa đang dần tàn lụi, thấy một bóng lặng lẽ cổng khu tập thể từ lúc nào .

“Dương Viện!?”

Loading...