đến khi Khương Quốc Khánh trở về thì nhà họ Khương tan nát : Khương Quân Khánh bắt cải tạo, Khương Hoan gả cho kẻ gì, Triệu Mỹ Liên và Khương Đức gặp nạn đường tìm con gái, nguyên thì phiêu dạt nơi nào. Cả nhà chỉ còn bà nội Khương, nhưng vì trải qua quá nhiều biến cố, bà cũng qua đời lâu khi Quốc Khánh về nhà.
Khương Nhạc nhớ rõ kết cục của Khương Quốc Khánh , đại khái là cũng gì. Nhà họ Khương chính là "trại tập trung pháo hôi" mà tác giả dựng lên để bàn đạp cho sự nghiệp của nam chính; chỉ cần ai đắc tội nam chính thì cơ bản đều kết cục .
Trước khi xuyên , Khương Nhạc thấy chuyện chẳng gì to tát, nhưng lúc , những con chữ vô hồn đó trở thành những con bằng xương bằng thịt, còn là của ...
Gưa Gưa: [Ký chủ, định đến mặt nam nữ chính để tìm đường c.h.ế.t ?] Khương Nhạc sực tỉnh: [Tất nhiên là .] Cậu hận thể tránh xa bọn họ , chỉ sợ nhà họ Khương dẫm vết xe đổ như trong sách.
Gưa Gưa: [Thế sợ cái gì, nhà họ Khương sẽ giống như trong sách .] Khương Nhạc cuối cùng cũng phấn chấn trở . thế, cứ tránh xa nam nữ chính là , xem nguyên tác là thể đổi.
Gưa Gưa thấy tâm trạng khá hơn, liền dỗ dành: [Ký chủ, về phía một trăm mét , ở đó đồ ăn đấy.]
Nghe , Khương Nhạc lập tức hăng hái hẳn lên. Cậu bước nhanh theo chỉ dẫn và thấy mặt là một cây ăn quả cao ba bốn mét, sai trĩu những quả vàng óng ánh to bằng ngón tay cái. Cậu thấy quả bao giờ nhưng màu vàng là chín, mùi hương thơm thoang thoảng bay . Gưa Gưa bảo ăn , liền đưa tay hái lấy hái để.
Khi gùi sắp đầy, Tiểu Phụng và Tiểu Long tới. Khương Nhạc định rủ hai đứa hái cùng thì chúng trưng vẻ mặt chê bai: "Anh hái quả chua gì? Cái khó ăn lắm."
Khương Nhạc ngớ : "Quả ăn ?" "Ăn , nhưng chua lắm, đến chim bay qua cũng chẳng buồn mổ." Tiểu Phụng bằng ánh mắt đồng cảm: "Hay là đổ , cõng về nặng lắm."
Khương Nhạc: "..." Thảo nào quả sai thế mà ai hái! Gưa Gưa chút lúng túng: [Hệ thống chỉ kiểm tra độc thôi, chứ mùi vị thế nào .]
Nhìn đống quả chua vất vả leo trèo hái , Khương Nhạc nỡ vứt. Chua thì chứ? Cho thêm tí đường trung hòa là mà! "Không món ăn nào dở, chỉ tìm cách chế biến thôi!" Khương Nhạc kiên định tin điều đó.
Thấy Khương Nhạc nhất quyết cõng về, hai đứa nhỏ tuy thấy "ngốc" nhưng gì nữa. Cả ba bắt đầu xuống núi.
Khương Nhạc thấy hai đứa nhỏ đáng yêu, lúc nãy còn đòi bảo vệ , liền thò tay túi lấy hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa tới: "Có ăn ?" Tiểu Phụng trợn mắt: "Đây là... cái gì ạ?" "Là kẹo đấy, thơm mùi sữa còn ngọt." Khương Nhạc giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn70-phao-hoi-van-thap-nien-hong-chuyen-cai-van-ca-nha/chuong-12.html.]
Mắt hai đứa trẻ sáng rực lên. Chúng từng thấy loại kẹo nào đóng gói thế , giờ chỉ đến kẹo mạch nha vàng khè dính răng. Tiểu Long tuy thèm nhưng sợ trêu như con Tam Nha , nhưng Khương Nhạc bảo: "Gọi một tiếng '' là cho luôn, thấy ?"
Tiểu Long dứt khoát: "Anh Nhạc!" Da mặt nó dày thật, gọi một tiếng cũng chẳng mất miếng thịt nào. Vừa dứt lời, một viên kẹo xinh xắn gọn trong lòng bàn tay bẩn thỉu của nó. Tiểu Long ngẩn . Tiểu Phụng cũng vội vàng: "Anh Nhạc!" Thế là cô bé cũng một viên.
"Anh Nhạc... cho thật ạ?" Hai đứa nhỏ nâng niu viên kẹo, nỡ ăn. Mãi đến khi bảo ăn là kẹo chảy , chúng mới rón rén bóc vỏ bỏ miệng. Mùi sữa thơm lừng lan tỏa... Trời ơi, đây là thứ ngon nhất đời! Trong lòng hai đứa nhỏ lúc , Nhạc còn hơn cả ruột của .
Xuống đến chân núi, hai đứa nhỏ rẽ về nhà vì nhà chúng gần đó hơn. Khương Nhạc tiếp tục cõng gùi về. Cái xác yếu quá, dừng nghỉ mấy . Đang chuẩn xuyên qua một con ngõ nhỏ, bỗng thấy mấy thiếu niên đang vây quanh đ.ấ.m đá cái gì đó.
Gưa Gưa: [Ký chủ cần , bọn chúng đang đ.á.n.h đấy.] Nhìn kỹ hơn, thấy một kẻ trong đó chính là Cẩu Đản. Đứa trẻ đ.á.n.h đang cuộn tròn chịu trận. Khương Nhạc tức đỏ cả mắt: Định đ.á.n.h c.h.ế.t !
Gưa Gưa nhắc nhở: [Ký chủ mà xông là ăn đòn theo đấy, cùng lắm là gánh bớt đòn cho đứa bé thôi.] Khương Nhạc: [... ngu.] Cậu quanh thấy ngõ vắng, liền hét lớn: "Chạy mau, Bí thư đến kìa!"
Chương 12
Uy danh của Bí thư chi bộ quả đùa . Đám thiếu niên đang hung hăng bỗng khựng , đứa thấy chữ "Bí thư" vắt chân lên cổ chạy .
Cẩu Đản sợ thì sợ nhưng vẫn nghi ngờ quanh. Không thấy Bí thư , chỉ thấy Khương Nhạc, nó gầm gừ: "Thằng ranh, mày lừa ai đấy!" Khương Nhạc giả vờ sợ hãi: "Em thấy Bí thư đằng thật mà, em chạy đến báo cho mấy thôi!"
Cẩu Đản bán tín bán nghi, nhưng vốn tính nhát c.h.ế.t nên hô: "Chạy mau!" Trước khi nó còn liếc đứa trẻ đất: "Coi như mày phúc lớn."
Thực Cẩu Đản thù đứa bé lắm. Hôm qua nó lẻn nhà định trộm đồ thì dội cả xô nước đầu, đó ngã chổng vó, chân đau thấu trời. Lúc chạy về còn cảm giác như ai đẩy một cái khiến nó ngã dúi dụi đống phân, mùi thối nồng nặc nó suýt cho nhà. Cẩu Đản chắc chắn là do thằng nhóc "mồ côi" nên mới rủ hội đến trả thù, ai ngờ mới đ.á.n.h vài cái Khương Nhạc phá đám.
Đợi đám Cẩu Đản khuất, Khương Nhạc định gần xem tình hình thì đứa bé lồm cồm bò dậy. Đôi mắt nó sắc lạnh như một con sói nhỏ, đầy cảnh giác . Khương Nhạc cái đó cho sững sờ, đến khi sực tỉnh thì "con sói nhỏ" bỏ với dáng khập khiễng.
Khương Nhạc trĩu nặng lòng về nhà, kể với bà nội chuyện Cẩu Đản đ.á.n.h : "... Bắt nạt thế, nhà thằng bé đó ai quản bà?" Bà nội Khương thở dài: "Thằng bé đó gì còn nào nữa..."
Hóa , cha nó mất từ sớm, nó còn trẻ ở góa nên bước nữa. Họ hàng những giúp đỡ mà còn chiếm nhà, chiếm đất của nó. Cuối cùng nhờ cán bộ làng mới giữ cái nhà cho nó chỗ chui chui .