“Cửa sổ nhà cô treo rèm ?” Thường Thu Hà hỏi cô .
“Không, miếng vải thừa đó thà may thêm bộ quần áo cho mấy đứa đòi nợ ở nhà còn hơn.”
Điều kiện gia đình của Lưu Quế Lan là kém nhất trong các chị em quân nhân , nguyên nhân là do nhà cô quá nhiều con, lương của Tham mưu Dương thấp, nhưng cũng thể nuôi nổi cả một đại gia đình như .
Tào Thúy đùa: “Cô sợ lúc chuyện riêng tư rình cửa sổ .”
“Tối khuya ai dám? Xem c.h.ặ.t c.h.â.n nó .”
Mọi đùa vui vẻ vài câu.
Lưu Quế Lan thật sự thấy , “Về sẽ bảo mấy đứa nhà cắt sậy về .”
Vương Xuân Hoa : “Thế thì cánh đồng sậy khu của chúng sẽ gặp tai ương .”
Cứ thế trò chuyện, cả nhóm đến gần bữa trưa mới rời , ai về nhà nấy.
Chương 54: Rượu gì
Họ lâu, Cố Hành đạp xe Thống Nhất đưa con trai con gái về.
Đến cổng nhà, Cố Hành còn bấm chuông xe hai cái.
“Leng keng! Leng keng!”
Tô Chiêu Chiêu định mở cửa, Cố Tưởng đẩy cửa bước , tay xách một con vịt buộc chân.
Cố Niệm theo sát phía , tay cô bé cũng rảnh, xách một túi lê rừng.
“Ở ?”
“Mua… đổi ở quê.” Cố Tưởng xách con vịt, “Bố thịt ăn, ơi, nuôi nó ?”
“Không .” Tô Chiêu Chiêu từ chối thẳng thừng, cô giẫm phân vịt.
“À.” Cố Tưởng thất vọng.
Cố Niệm xách lê rừng nhà, lấy một quả rửa, rửa xong đưa đến miệng Tô Chiêu Chiêu, “Mẹ ăn , chua chua ngọt ngọt ngon lắm ạ.”
Tô Chiêu Chiêu c.ắ.n một miếng, “… Ừm, ngon.”
Quá chua, đủ ngọt, vị còn chát, vỏ cũng dày, thật sự liên quan nhiều đến chữ ngon.
Tô Chiêu Chiêu nhận lấy quả lê từ tay con gái, bếp lấy dao, gọt vỏ, gọt xong vỏ cảm giác ăn ngon hơn một chút.
Cố Hành trả xe đạp, lát , “Chiều nay mang đá lát sàn đến, chuyện với họ , đến lúc đó họ sẽ lát sẵn cho luôn.”
Tô Chiêu Chiêu con vịt, “Tối nay bao cơm ?”
“Không, mất nhiều thời gian , con vịt thịt ăn trưa ? Nếu thì g.i.ế.c luôn bây giờ.”
Con vịt buộc chân quăng đất run rẩy, trông đáng thương.
Nói chuyện g.i.ế.c g.i.ế.c mặt vịt, thật quá tàn nhẫn.
“G.i.ế.c .” C.h.ế.t sớm siêu thoát sớm.
Anh vịt: … Run rẩy!
Vịt là vịt già, trong thời đại nồi cơm điện , hầm nhỏ lửa, trưa ăn , hầm cả buổi chiều tối ăn là hợp lý nhất.
Nội tạng vịt cũng là một thứ ngon, ai nỡ bỏ, Cố Hành rửa sạch, Tô Chiêu Chiêu dùng ớt, gừng và hành lá xào, mùi thơm tuyệt vời.
Máu của một con vịt ít, cũng nỡ bỏ, Tô Chiêu Chiêu dùng để nấu một món súp tiết vịt với bún.
Thêm một món rau xào nữa là một bữa ăn hảo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-66.html.]
Ăn cơm xong Tô Chiêu Chiêu bắt đầu hầm vịt.
Máu ngâm sạch, nhưng vẫn chần qua nước sôi, chần xong rửa sạch bằng nước lạnh.
Bắc nồi lên bếp, đổ dầu ăn, dầu nóng cho thịt vịt , xào cho khô nước, thêm hành, gừng, đại hồi.
Tô Chiêu Chiêu chợt nhớ lấy rượu.
“Ai lấy rượu cho với.”
Lát Cố Hành cầm chai rượu tới.
“Lấy rượu gì?”
“Hầm vịt chứ .” Tô Chiêu Chiêu nhận lấy, ‘ừng ực ừng ực’ đổ rượu nồi.
Đổ nửa bát, thêm nước .
Cố Hành chai rượu, “Chai rượu …”
Tô Chiêu Chiêu ‘cạch’ một tiếng đậy nắp nồi, “Chai rượu ? Lẽ nào hết hạn ?”
Cố Hành bất lực cô, “Rượu trắng chuyện hết hạn.”
Thật là trò , cô uống rượu , mà ?
“Vậy chai rượu còn vấn đề gì khác ?”
“Không, dùng để nấu ăn cũng .” Nói xong, chỉ chỗ rượu còn nửa ngón tay hỏi, “Còn dùng nữa ?”
“Không cần nữa.”
Cố Hành cầm chai rượu .
Không đúng, lẽ nào chai rượu đắt? Hay là khó mua?
Tô Chiêu Chiêu c.ắ.n móng tay: “… Không Mao Đài .”
Mao Đài cô , sữa Mao Đài cô còn uống cơ.
Thương hiệu Phượng Hoàng, bao giờ.
Cô chỉ đến xe đạp Phượng Hoàng, cũng là trong truyện niên đại.
Hai giờ chiều mang đá lát sàn đến, hai đàn ông trẻ tuổi, trông như hai em, đẩy một chiếc xe ba gác, xe chất đầy đá lát sàn dày dặn đều đặn, đến nơi liền dỡ đá xuống, Cố Hành tiến lên giúp đỡ.
Tô Chiêu Chiêu chuẩn nước cho họ, đặt chiếc ghế đẩu mái hiên.
Hai việc nhanh nhẹn, những chỗ mặt đất bằng phẳng thì dùng dụng cụ mang theo tự san phẳng.
Chẳng mấy chốc, một con đường lát đá xanh lát từ cổng đến phòng chính, khu vực cạnh vòi nước ở cửa bếp cũng lát một mảng, như sợ nước b.ắ.n ngoài giẫm ướt nhẹp.
Cả bên trong nhà vệ sinh nữa, đây chỉ hai tấm đá ở hai bên chỗ đặt chân, giờ thì lát đá bộ, ngay cả khi xả nước nhà vệ sinh cũng sợ ướt sàn.
Làm xong việc, Cố Hành tiễn họ cổng.
Lát đá xanh xong, cả sân trông hơn hẳn, nếu trồng thêm hoa nữa… À, hoa của cô.
Đợi Cố Hành Tô Chiêu Chiêu hỏi , “Anh chỗ nào bán cây giống hoa ?”
Cố Hành đang rửa tay ở bồn nước, “Chỗ , ở thành phố mới chỗ chuyên bán cây giống hoa, để hai hôm nữa, tìm mang về cho em.”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu: “Được .”
Rửa tay xong Cố Hành tiếp tục bện rèm cỏ của , Tô Chiêu Chiêu việc gì , lấy một cuốn sách mái hiên , cô thích khom lưng cúi đầu, cô cầm sách ngang tầm mắt, tựa tường .
Cố Hành cô một cái, “Ghế lẽ hai ba ngày nữa sẽ đưa tới.”