Nghiêm Quang trực tiếp cúi đầu chào , chắp tay, “Được , sai . Vậy tìm cho em công việc gì?”
“Công việc mệt, thể học hỏi , tìm một cái phù hợp với em .”
Yêu cầu cũng ít, “Chỉ công việc văn phòng là mệt, cái dễ tìm , nếu em dâu học thức thì còn .”
Cố Hành liếc xéo , “Ai vợ học thức?”
Nghiêm Quang kinh ngạc, “Em dâu từng học, từng đến trường ?” Không đấy! Không là con dâu nuôi từ bé ?
Nếu Cố Hành suy nghĩ của , nhất định sẽ đáp : Anh cái gì?
“Không học nghĩa là học thức, chữ của em hơn chữ móng chó của nhiều, ngay cả bây giờ, em vẫn đang sách học tập.”
“Thật giả đấy?”
“Đương nhiên là thật.”
“Là mắt thấy Thái Sơn…” Nghiêm Quang may mắn, may mà lời vợ hỏi lão Cố, nếu vợ định giúp giới thiệu công việc dọn dẹp vệ sinh trong bệnh viện, e rằng đắc tội với lão Cố .
Người học thức nào quét dọn?
…
Kiểu tóc mới của Tô Chiêu Chiêu khiến Vương Xuân Hoa ở nhà bên suýt nữa nhận .
“Ôi trời ơi, tóc cô cắt quá! Nhìn qua một cái, trẻ cả mấy tuổi! Lúc nãy cô , cứ tưởng là ai đến nhà cô chơi đấy.”
Vương Xuân Hoa chằm chằm tóc Tô Chiêu Chiêu, xem xem , miệng tấm tắc khen, “Cô cắt ở ?”
Tô Chiêu Chiêu khen thấy vui vẻ, “Hôm qua thành phố một chuyến.”
“ bảo , hôm qua cả ngày thấy cô . là thợ ở thành phố tay nghề , nếu cắt, chắc chắn cắt kiểu .”
Chương 49: Nhà dễ nuôi lắm
Tô Chiêu Chiêu vốn cũng định đến nhà cô tìm cô .
“Bút lông, mực tàu của Tiểu Quân cô mua ?”
“Chưa.” Nhắc đến chuyện Vương Xuân Hoa thở dài, “Chiều hôm qua cố ý cửa hàng bách hóa một chuyến, hỏi thì bảo hết sớm , bảo chờ, hỏi chờ bao lâu? Con học cần dùng, cô bán hàng trực tiếp rõ, nhanh thì hai ngày, chậm thì ba năm ngày cũng thể, là gửi cùng với những thứ khác, để xe chở hàng đỡ chạy chạy tốn dầu.”
Khi Tô Chiêu Chiêu đến cửa hàng bách hóa hôm qua, cô bán hàng lẽ đợi hai ngày, xem hai ngày là thời gian chính xác.
“ thì sợ chờ, chỉ sợ nhà trường cần dùng gấp.”
Vương Xuân Hoa tuy chữ, nhưng cô luôn coi trọng việc học của con cái, nếu con gái cô cũng thể học cấp hai .
Tô Chiêu Chiêu đưa thứ đang cầm tay cho cô , “Trùng hợp, hôm qua thành phố mua bút lông mực tàu cho Cố Tưởng thì mua dư một bộ, cô cứ để Tiểu Quân cầm dùng .”
Vài tờ giấy tuyên gói bút, mực, nghiên mực, đủ một bộ văn phòng tứ bảo.
Đây là cô mua khi rời khỏi quầy, ban đầu nhớ , nhớ Tiểu Quân chắc chắn cũng cần, mà cửa hàng bách hóa , nên cô dứt khoát mua dư một bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-60.html.]
Cho dù nhà Tiểu Quân , cũng thể để dành dùng.
Vương Xuân Hoa theo bản năng đưa tay nhận lấy, ngẩn một lát, phản ứng nhét lòng Tô Chiêu Chiêu, “Cái mà , , bảo lão Chu nhờ mang thành phố mua…”
Tô Chiêu Chiêu đẩy , “Hàng xóm láng giềng gì mà ngại, từ khi chuyển đến cô giúp ít , còn cảm ơn cô t.ử tế, mấy thứ coi như quà cảm ơn của ? Mau cầm lấy , đừng lỡ việc học của con bé.”
Vương Xuân Hoa nhận cũng , nhận cũng xong, “Cái chắc chắn rẻ , trả tiền cho cô.”
“Không cần cần.” Tô Chiêu Chiêu xua tay, “Cô mà cứ thế , cũng dám nhờ cô giúp nữa, rau của nhà cô cũng dám ăn. Tiểu Quân nhà cô hai hôm nay giúp nhà cắt ít cây lau sậy, cô nhận quà cảm ơn của , cái coi như cảm ơn nó ?”
Thấy cô , Vương Xuân Hoa mới nhận lấy, : “Được , nhận. Giúp một tay thì gì , cũng chỉ tốn chút sức lực thôi, rau nhà tự trồng, đáng tiền.”
Cô cầm bút, mực, giấy, nghiên, “Cái mới là tiền . Tiểu Quân với , dì Tô mời nó ăn táo, còn mời nó ăn kẹo, cắt chút lau sậy thì là gì, còn mong cô sai bảo nó nhiều hơn đấy, đỡ cho nó chạy lung tung, thì nó còn lời đấy, bây giờ thêm một bộ , nó chắc chắn sẽ vui lắm, cứ niệm dì Tô là nhất.”
Nói xong còn dặn dò Tô Chiêu Chiêu: “Sau như thế nữa nha.”
“Không , chỉ thôi ?” Tô Chiêu Chiêu cũng .
“Được.”
…
Bây giờ chế độ nghỉ cuối tuần, chỉ Chủ nhật là ngày nghỉ, thứ Bảy các đơn vị sẽ tan sớm hơn.
Vì chiều nay Cố Hành về khá sớm.
Anh về với Tô Chiêu Chiêu chuyện đơn xin việc nộp .
“Sáng mai về quê một chuyến.”
“Về quê gì?”
“Trước đây lát sân ? Anh về quê xem đá xanh , lát sân dùng đá xanh là nhất.”
Ngày mới chuyển đến, Tô Chiêu Chiêu lúc rảnh rỗi sẽ tìm gạch đá lát nền sân trống, tránh trời mưa lầy lội, Cố Hành vẫn luôn nhớ.
“Gạch đá dễ nhặt .” Cố Hành liếc Tô Chiêu Chiêu.
Nếu ở ngoài đồng ai phát hiện một cục thì nhặt về nhà từ sớm , sẽ đợi ở đó cho em nhặt .
Anh ước lượng cách từ cổng lớn đến phòng khách, xem cần bao nhiêu đá xanh là đủ.
Lát cả sân thì quá xa xỉ.
Lát một lối là .
Tô Chiêu Chiêu hiểu , là do đây nghĩ quá , thời gì đồ vật ai cần, một cục gạch vỡ cũng đáng tiền.
“Ở quê thể tìm ?” Nên là thể mua ?
“Có, một nhà đây nghề đục đá, trong nhà chắc còn, với cái ghế bập bênh em hôm , ngày mai qua đó nhờ giúp một cái luôn.”
“Nhờ đồ nội thất cần tự chuẩn gỗ ?”