Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Vỹ Đình tỉnh giấc, hôm qua anh uống hết gần một chai vang, đến giờ đầu vẫn quay mòng mòng, bước xuống giường choáng váng thế nào mà ngã lăn ra, đến là thảm hại.
Tuấn Kiệt đợi mãi chẳng thấy người thì lo lắng vô cùng, tim hắn cũng muốn nhảy khỏi lồng n.g.ự.c luôn rồi. Ngày hắn trúng tuyển vào chức trợ lý, mẹ Vỹ Đình đã gởi gắm hắn chăm sóc con trai bà. Ngoài lương tháng lãnh ở công ty hắn còn đút túi thêm một khoản từ người mẹ hiền yêu quý của sếp nên tự thấy trách nhiệm của mình tăng lên theo những tờ tiền xanh đỏ ấy.
Như đã thành một thói quen, Vỹ Đình nhanh chóng tắm gội và thay quần áo, bộ dạng lúc xuất hiện trước cửa thật sự rất soái, khác xa hình ảnh te tua ban nãy.
- Bọn họ ở đâu?
- Dạ sếp, có một sự trùng hợp mà em mới phát hiện ra là họ ở chung khách sạn với chúng ta, cô gái ấy chung vách với phòng anh nhưng sáng sớm hôm nay họ đã về lại thành phố rồi ạ.
- Nhanh như vậy?
- Vâng anh, họ là những nhân viên ưu tứu, tiến độ làm việc nhanh hơn kẻ khác, đó là lý do mọi người để họ đi với nhau, xong sớm về sớm.
Vỹ Đình thở dài, gương mặt thoáng chút thất vọng, sao mà anh cứ liên tục lướt qua cô như vậy, chẳng lẽ là vì không còn duyên nữa chăng.
Lúc này, ở tầng tám thuộc tập đoàn Thịnh Vũ, Kiến Quốc hai tay bỏ vào túi quần, mắt dán xuống chiếc cổng chính vì nhìn từ trên cao mà hóa thành bé tẹo. Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính tô hồng gương mặt đẹp trai.
Hắn ức chế đến không chịu nổi, cớ gì hai nhân vật cấp cao của Thịnh Vũ rồng rắn nối đuôi nhau mất hút để lại một mình hắn bơ vơ giữa chốn bộn bề công việc thế này. Vỹ Đình ném cho hắn cái giấy ủy quyền rồi tống luôn cho hắn một đống tài liệu, hắn ký miệt mài đến hai ngón tay vì tì vào viết mà giờ chẳng còn cảm giác nữa, coi bộ vân tay cũng mòn luôn rồi, cũng may là hắn không phải bấm thẻ.
Nhác thấy xe của Vương Nhược tiến vào, Kiến Quốc ngay lập tức dõi theo, nhìn ba con người bước ra, hai nam một nữ, hắn nhanh chóng kéo màn lại, ngồi chờ một đỗi. Khi đoán chừng Vương Nhược đã lên đến tầng năm mới bắt đầu đi ra. Cánh cửa thang máy vừa hé mở thì đôi bên chạm mặt nhau.
- Vương phó tổng đi chơi về rồi đấy à?
- Lâm phó tổng nói gì vậy? Tôi đi công việc mà.
Kiến Quốc lượn tới lượn lui, tay bóp chặt cằm, ngắm nghía.
- Những việc thế này cũng đâu cần phiền tới Vương phó tổng thân chinh, anh lẽ ra nên ở lại đây phụ tôi mới đúng chứ.
- Cậu làm sao thế? Một tổng một phó mà không xử lý kịp ư, còn phải chờ tôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-9-co-tam-co-tam-1.html.]
- Chẳng có tổng nào cả, sáng giờ là một mình tôi múa lửa đấy, chủ tịch của chúng ta nhớ anh hay thế nào mà nối gót xuống tỉnh C luôn rồi.
- Vỹ Đình đi rồi? – Vương Nhược ngạc nhiên.
- Đúng thế, đi từ hôm qua. Cậu ta nói đã có hứng thú với Sunny House.
Vương Nhược thoáng chau mày, thằng nhóc này trước giờ lịch trình, kế hoạch rõ ràng, ít khi nào làm theo cảm tính, sao bây giờ lại hứng sảng như vậy chứ. Suy nghĩ mấy giây xong, anh quay sang Kiến Quốc lúc này đang hấp háy mắt dò xét.
- Lát nữa cậu gởi ảnh quảng cáo của bộ trang sức Tình Yêu Vĩnh Cửu cho tôi.
Nói rồi, anh nhanh chóng bước về phòng, bỏ mặc Kiến Quốc đứng đó chưng hửng, hắn còn nghĩ bọn họ hẹn nhau đi chung cơ đấy, xem bộ thế này là không phải rồi.
Đúng ba giờ chiều, Hà Mỹ Đình đưa Vỹ Đình và Tuấn Kiệt đi tham quan dự án, qua hết mấy con đường thì đến. Đó là một khoảng đất khá rộng và bằng phẳng, sau lưng giáp núi, trước mặt giáp biển.
- Nơi đó là gì? - Vỹ Đình chỉ tay về phía cuối mảnh đất, hỏi.
- Là một trại trẻ mồ côi. – Hà Mỹ Đình khẽ đáp.
Nói rồi, cô đưa họ tới đó. Những đứa trẻ thấy có người vào thì đồng loạt đứng lên chào hỏi, một bà sơ đã đứng tuổi tiến ra, nhỏ giọng chào.
- Cô Mỹ Đình đến ạ.
- Vâng, con chào sơ, đây là chủ tịch Vương và trợ lý Trương, hôm nay con đưa họ đến để tham quan khu đất này.
- Chào hai cậu.
Tuấn Kiệt và Vỹ Đình cùng khẽ cúi đầu rồi quay sang nhìn đám trẻ đang chăm chú kết những vỏ ốc đủ màu tạo thành vô số hình quà lưu niệm. Một đứa bé gái chạy đến đưa cho Vỹ Đình một con công làm từ vỏ ốc.
- Cháu tặng chú ạ.
- Sao tự nhiên lại tặng chú? - Vỹ Đình đón lấy, thắc mắc.
- Vì chú đã để cho chúng cháu được ở lại đây, chú không bắt chúng cháu và sơ phải chuyển đi ạ.