Đồng hồ điểm mười một giờ ba mươi phút, mọi người lần lượt rời phòng làm việc, đến nhà ăn. Thủy Nguyệt vừa ngồi xuống thì Kiến Quốc chẳng hiểu từ đâu xuất hiện, đứng ngay trước mặt, trên tay hắn đang cầm một phần cơm.
- Tôi ngồi đây được chứ? Em có phiền không? – Hắn hí hửng cất tiếng.
- Không phiền.
Tuy nói vậy nhưng cô thấy phiền c.h.ế.t đi được, vô số ánh mắt đang tập trung về phía họ, thường thì các sếp chẳng khi nào tới nhà ăn của nhân viên cả, đột nhiên hôm nay Kiến Quốc đến nên ai cũng trầm trồ ngạc nhiên.
Thủy Nguyệt cố gắng ăn nhanh nhất có thể, vốn đang bị cảm, lạt miệng chẳng muốn dùng cơm nhưng lúc này trông cô như kiểu có thể ăn cả thế giới. Kiến Quốc thấy cô ăn thoăn thoắt thì ngơ ngẩn nhìn.
- Em ăn chậm thôi, không phải là em không nhai đấy chứ? – Hắn trố mắt hỏi.
- Tôi ăn xong rồi, Lâm phó tổng, tôi đi trước đây.
Cô cho nốt miếng cơm cuối cùng vào miệng và nhanh chóng đứng lên trong khi phần cơm của Kiến Quốc vẫn còn như nguyên vẹn. Hắn cười một mình rồi cũng nhai lấy nhai để cho xong. Dạo này, hắn và Vỹ Đình đều bận rộn với các dự án đầu năm sau nên chẳng có thời gian cho bản thân nữa. Hôm nay sắp xếp được một tý thì cô lại thế này.
Buổi trưa, các nhân viên biên tập đều không ở trong phòng, chỉ còn mỗi mình Thủy Nguyệt. Cô lấy tấm chiếu nhỏ trải xuống dưới nền định chợp mắt một chút, vì vẫn chưa hết cảm nên thấy trong người không khỏe lắm.
- Nguyệt nhi.
Tiếng gọi bất chợt cất lên làm cô giật thót, xém chút nhảy dựng, quay sang thì thấy Kiến Quốc đang nhìn mình chằm chằm.
- Lâm phó tổng, anh định dọa c.h.ế.t tôi sao? – Cô đưa tay ôm ngực, trừng mắt.
- Cầm lấy. - Kiến Quốc đưa cho cô một túi thuốc và trái cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-21-van-dao-hoa-toi-1.html.]
- Này là…
- Em bị cảm như vậy, nên uống kháng sinh, ăn thêm cam quýt nhiều vào. Liều sáng, liều tối tôi ghi rõ đấy, đừng có nhầm.
Nói xong, hắn đứng lên, rời đi. Dáng người cao ráo trong bộ tây trang hàng hiệu khuất dần. Thủy Nguyệt vội bật dậy, chạy theo ra ngoài, gọi lớn.
- Lâm phó tổng, cám ơn anh.
- Em vào nghỉ trưa đi, tạm biệt. - Kiến Quốc không quay đầu, chỉ vẫy tay.
Vốn hắn định đến nói cho cô biết chuyện hắn phải ra nước ngoài công tác một tuần nhưng thấy cô tránh né nên lại thôi, nhủ thầm bản thân phải từ tốn chút xíu, nếu không thì e rằng mỗi lần gặp hắn con gấu bông ấy sẽ chạy trốn mất.
Tuấn Kiệt nãy giờ chứng kiến tất cả nên hoang mang vô cùng, xem ra Lâm Kiến Quốc cũng có tình ý với cô biên tập này rồi. Ban nãy hắn nghe lỏm các nhân viên kháo nhau chuyện Lâm phó tổng đột nhiên đến ăn cơm cùng nhân viên thì hắn cũng chẳng lấy làm lạ, nhưng khi loáng thoáng nghe Kiến Quốc ngồi cùng biên tập Đỗ thì hắn lập tức lần mò đến đây thám thính.
Thầm nghĩ sếp hắn số mệnh thật khổ, bao nhiêu năm mới để ý một cô gái thì giờ lại bị hai người cộng sự nhòm ngó mất, hắn cũng không biết có nên nói cho Vỹ Đình hay chăng nữa.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng, hắn lấy đại cuộc làm trọng nên quyết định nín thinh, vờ như chẳng nghe, chẳng thấy, chẳng biết. Đang trong mớ bòng bong suy diễn thì chiếc điện thoại khẽ rung, hắn vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia là giọng Lục Ngạn.
- Trợ lý Trương, nghe bảo anh quen với giám đốc Hà Mỹ Đình phải không?
- Cũng gọi là có biết, nhưng có chuyện gì sao?
- Khách sạn hôm trước tôi mượn địa điểm ghi hình đột nhiên sửa chữa, tình hình là chưa tìm được cái nào ưng ý để thay thế, anh gọi giúp tôi một tiếng mượn Bàn Cờ của cô ấy được không? Khu này chỉ có mỗi cái ấy là hợp nhất.
- Tôi nói này đạo diễn Lục, sao anh không vào khách sạn của Thịnh Vũ mà quay?
- Trợ lý Trương, nhân vật trong bộ phim này là thường dân mà, nghèo lắm, vào các khách sạn mấy sao ấy không hợp tình hợp cảnh gì cả. Anh hãy giúp vì nghệ thuật nhé.