Tuấn Kiệt sau cái hôm đi dò hỏi tung tích Thủy Nguyệt đã bị Diệp Trân để ý, từ lúc thấy cô gái ấy chuyển về công ty tổng và thân thiết với Vương Nhược thì trong lòng cô đinh ninh Thủy Nguyệt chính là nàng thơ của sếp.
Lúc trưa, sau khi vừa rời khỏi chưa bao lâu lại nghe Vương Nhược gọi điện thông báo họp phòng thiết kế vào sáng ngày mai nên cô chắc mẩm suy nghĩ của mình là đúng. Cô thầm nghĩ vì có nàng ấy kế bên nên sếp mình mới nhanh có ý tưởng như vậy.
- Trợ lý Trương. – Diệp Trân đủng đỉnh cất tiếng
- Trợ lý Diệp, cô gọi tôi phải không? – Tuấn Kiệt ngu ngơ hỏi.
- Đương nhiên rồi, ở đây còn có ai họ Trương làm trợ lý à?
- Cô có gì cần hỏi sao?
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, biên tập Đỗ là người trong lòng của Vương phó tổng, anh đừng có không biết nặng nhẹ, tuy anh là trợ lý chủ tịch nhưng nếu đặt lên bàn cân thì anh ấy sẽ chọn Vương phó tổng.
Dứt lời, Diệp Trân nhanh chóng lướt qua. Tuấn Kiệt đưa tay chỉnh lại cặp mắt kính, mặt lộ vẻ lo lắng. Hắn suy nghĩ lung lắm, nếu đúng như lời Diệp Trân nói thì tình huynh đệ giữa Vương Nhược và Vỹ Đình có chắc bền lâu.
Còn chuyện ban sáng, Vỹ Đình đột nhiên bảo hắn từ nay để anh tự lái xe, còn nói gì mà bao năm qua hắn vất vả rồi, bớt chút thời gian đi tìm bạn gái. Rồi chẳng hiểu sao cái cô trợ lý Diệp này lại nghĩ rằng hắn có ý với Thủy Nguyệt không biết, hắn cho dù độc thân suốt bao năm qua nhưng đồ nào để ăn, đồ nào để cúng thì hắn vẫn phân biệt rõ ràng, nào có dám chạy loạn.
Giờ tan tầm đến, tuy Kiến Quốc kèo nài để được đưa về nhưng Thủy Nguyệt một mực từ chối, cô vốn không muốn các nhân viên khác bàn ra tán vào, sáng nay chỉ mới chào hỏi ngoài cửa thôi mà đã có người nói bâng quơ rồi. Thế là, Kiến Quốc đứng cách trạm một quãng, chờ cho cô lên xe mới rời đi. Chiếc xe buýt vừa tách lề thì xe của Vỹ Đình cũng chạy theo sau.
Thủy Nguyệt mua vài chiếc bánh, ghé vào công viên, cô thấy hơi mệt nên chẳng buồn nấu nướng. Khung cảnh vắng lặng, chiếc xích đu cũ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Đang mơ màng thư giãn bỗng nhiên tiếng ho đột ngột cất lên làm cô giật mình đánh thót, suýt nữa mắc nghẹn. Ngước nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, cô nhanh chóng nuốt vội miếng bánh, đứng lên.
- Sao anh lại ở đây?
- Hôm qua cô làm rơi trên xe.
Vỹ Đình nói và đưa trả chiếc móc khóa hình hoa tuyết. Thủy Nguyệt mỉm cười đón lấy, cô còn tưởng nó rơi dọc đường.
- Cám ơn anh, phiền anh quá, nhưng mà… tôi vẫn chưa biết tên anh. – Thủy Nguyệt ngập ngừng cất lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-16-hoa-no-giua-dong-2.html.]
- Vương Vỹ Đình.
- Tên anh thật giống tên chủ tịch Vương.
- Cô biết chủ tịch Vương?
- Không có, chỉ là nghe thôi, nhân viên bình thường như tôi làm sao biết ông ấy.
Nghe cô nói mà Vỹ Đình chỉ biết nhìn trời nhìn đất, hóa ra cô nghĩ anh là một ông già sao. Cũng đúng thôi, trước giờ Thịnh Vũ đều do Vương Nhược ra mặt, ngoài các nhân sự cấp cao và trợ lý của họ thì chẳng có nhân viên nào biết mặt anh cả.
Nguyên ngày hôm nay, tâm trạng Vỹ Đình không tốt nhưng lúc chiều thấy cô từ chối lên xe Kiến Quốc thì anh lại cảm giác thật dễ chịu. Bước đến chiếc xích đu kế bên, anh nhẹ nhàng ngồi xuống. Thủy Nguyệt thấy vậy cũng ngồi theo, thâm tâm cô thầm cảm kích người đàn ông chỉ vì trả chiếc móc khóa mà chạy tới tận đây.
- Anh làm ở bộ phận nào vậy? – Cô hỏi nhỏ.
- Ở tầng tám.
- Anh là trợ lý ạ?
- Ừm.
- Hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé, để cảm ơn anh. Anh có thể cho tôi số điện thoại được không?
- Được.
Sau khi lưu số của nhau, Thủy Nguyệt nhẹ nhõm ngước mặt nhìn trời cao, nụ cười khe khẽ trên môi cô như xua tan giá băng trong lòng người bên cạnh, khơi dậy những yêu thương năm xưa. Giây phút này, Vỹ Đình không còn hận cô nữa, anh chỉ muốn níu giữ ân tình cho mình mà thôi.
Hồi lâu, Thủy Nguyệt chủ động đứng dậy, chào tạm biệt và quay trở về. Vỹ Đình đứng lặng dõi theo bóng dáng đáng yêu kia đến khi khuất hẳn mới nhấc chân ra xe.
Vừa về đến nhà, thấy mẹ mình và dì Hà đang nôn nao đứng chờ trước cửa, hỏi thì họ bảo chẳng có chuyện gì nên anh đi thẳng lên phòng luôn. Vì hôm nay anh tự cầm lái nên Quế Lệ Na có chút lo lắng, từ ngày xảy ra tai nạn kinh hoàng đó, con trai bà dường như chưa từng ngồi vào vô lăng.