Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng mấy chốc mà đã nấu xong, Thủy Nguyệt đưa mắt nhìn tên tổng tài, trông hắn chuyên nghiệp chẳng khác nào đầu bếp, trong trí tưởng tượng của cô thì thiếu gia nhà giàu như Kiến Quốc sẽ chẳng bao giờ phải mó tay vào những việc này.
- Ngon không? - Kiến Quốc nhìn cô với ánh mắt mong đợi.
- Rất ngon, nếu thất nghiệp thì anh có thể mở quán ăn.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
- Tôi chỉ đùa thôi, đường đường là Lâm phó tổng sao lại mở quán ăn chứ?
Khẩu phần Thủy Nguyệt chỉ mua cho mình cô trong hai bữa, giờ tự nhiên xuất hiện một người đàn ông nữa nên là hết veo. Kiến Quốc ăn rất nhiệt tình, hắn thấy ngon miệng vô cùng, nếu hôm nào cũng được đến đây ăn chực thì chẳng mấy chốc hắn sẽ béo phì mất thôi.
Ăn xong, cả hai cùng ra nhà trước uống trà trò chuyện. Khung cảnh hạnh phúc vui vẻ ấy đã lọt thỏm hết vào mắt người đàn ông đang đứng bên ngoài trông vào bởi rèm vẫn đang kéo mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-14-bua-com-boi-thuong-2.html.]
Vỹ Đình nắm chặt hai tay, mím môi nhìn cả đỗi rồi hầm hầm quay xe, lao vun vút về nhà. Tới nơi liền lên thẳng lầu trên, chui tọt vô phòng. Nghe tiếng đóng cửa đánh sầm, Quế Lệ Na lắc đầu xót xa, trưa nay, con trai bà lúc rời khỏi nhà còn hơi vui vẻ thế mà giờ lại mặt mày cau có nữa rồi.
Vì thấy Như Ý chẳng có hy vọng chiếm được cảm tình của Vỹ Đình nên bao năm nay bà chủ động mai mối không biết bao nhiêu thiên kim cho anh nhưng anh hoàn toàn thờ ơ, nói lắm thì cũng chải chuốt đi gặp, xong hôm sau thế nào bà cũng bị cô gái kia mắng vốn. Và bây giờ, bà biết rằng anh đang uống rượu trên ấy.
Trong căn phòng chẳng hề kéo rèm đón nắng, ly rượu trên tay Vỹ Đình đã cạn, ánh đèn bàn không quá sáng nhưng cũng đủ cho anh nhìn rõ gương mặt cô dâu. Bức ảnh cứới anh vẫn luôn treo trên đầu giường suốt mấy năm qua, cô đã nói không yêu anh nhưng rõ ràng anh nhìn thấy trong nét cười đó là cả một bầu trời hạnh phúc.
Nhớ năm xưa cô và anh như hình với bóng, anh bước chân vào tình yêu đầu đời với tất cả chân thành, đâu nghĩ đến một ngày gió bỏ mây đi. Hình ảnh cô mỉm cười vui vẻ uống trà cùng Kiến Quốc lại hiện ra trước mặt. Anh cảm thấy cô sống rất tốt, qua vài ba ngày thì có thể quen thêm bạn mới.
Trái tim Vỹ Đình nhói đau, vì cớ gì chỉ có mình anh gánh chịu khổ hạnh, lời nói tuyệt tình năm xưa văng vẳng bên tai: Tôi không hề yêu anh một chút nào cả, nếu không vì cần tá túc và có tiền đóng học phí thì anh nghĩ tôi sẽ đồng ý ở bên anh sao? Bây giờ tôi tốt nghiệp rồi, đã có thể tự lo cho mình, cớ gì phải ép buộc bản thân chứ?
Tiếng rơi của chiếc ly như tiếng lòng đang vụn vỡ, anh đứng lên, đưa tay chạm khẽ vào gương mặt cô dâu trong bức hình, cười chua chát.
- Vương phu nhân, anh sẽ khiến cho em đồng ý ở bên anh thêm lần nữa.
Buông mình nằm bẹp xuống giường, Vỹ Đình vật vã hồi lâu rồi dần chìm vào giấc ngủ. Anh ngủ li bì đến chiều, qua tối, chẳng thèm thức dậy ăn uống chút gì. Mãi tận khi đồng hồ báo thức ngân chuông, anh mới lò dò rời giường, chuẩn bị đến công ty.