Nói xong, cô quay người bỏ đi một mạch. Không đâu lại gặp phải một tên sếp biến thái, như kiểu một anh đẹp trai, nhà giàu lướt ngang qua cô bé lọ lem mặt mũi tèm lem lọ nghẹ rồi đem lòng yêu thương, xong, ngay hôm sau sẽ đem kiệu đến rước.
Tuy Thủy Nguyệt rất thích viết tiểu thuyết nhưng cái kiểu vừa gặp mà yêu thế này thì cô chưa bao giờ đưa vào trang giấy cả. Nhân vật nam chính và nữ chính dưới ngòi bút của cô phải trải qua bao nhiêu sóng gió, hỷ nộ ái ố rồi mới dần nảy sinh tình cảm chứ không phải như mua cá vậy.
Kiến Quốc nhìn theo bóng lưng cô mà bật cười, hắn không tưởng tượng nổi bản thân vừa bị từ chối, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tán tỉnh nhân viên kể từ ngày về Thịnh Vũ, thầm nghĩ lẽ nào bản thân vì làm việc nhiều quá mà độ đẹp trai giảm sút rồi chăng, thế là hắn quyết định ngày mai sẽ đi tút tát lại nhan sắc.
Trời càng về chiều càng trở nên lạnh lẽo, mới năm giờ mà trông tối thui, hai bên đường đã lác đác lên đèn. Chiếc xe chở Vỹ Đình lao nhanh ra khỏi cổng, nhác thấy trạm xe buýt có cô gái đang đứng một mình, dáng hình thân thuộc, anh gấp gáp giục Tuấn Kiệt.
- Mau dừng xe.
Tên trợ lý nhanh chóng tấp vào lề, còn chưa hiểu gì thì Vỹ Đình đã trỏ tay ra phía sau.
- Không phải cậu nói cô ấy nghỉ phép hết tuần sao?
Tuấn Kiệt nhìn theo ngón tay của sếp, mặt hắn lúc này trở nên ngu đần, rõ ràng Diệp Trân nói Vương Nhược cho cô gái ấy nghỉ hết tuần mà, sao giờ lại xuất hiện ở đây nhỉ, còn mặc đồng phục công ty nữa. Hắn còn chưa đáp lời thì Vỹ Đình mở cửa nhảy xuống.
Chiếc điện thoại đổ chuông liên hồi, Thủy Nguyệt vội cho tay vào túi lục lọi, luống cuống thế nào đánh rơi xấp tài liệu Vương Nhược đưa xuống đất, vừa lúc gió thổi đến, cuốn bay lên rồi vương vãi khắp nơi.
Nhìn trước nhìn sau thấy đường vắng vẻ, cô vội lao ra nhặt lấy nhặt để, bỗng một ánh sáng lóe lên, ngẩng đầu thì chiếc ô tô đã quá cận kề, cô chỉ kịp nghe tiếng một người đàn ông la lên thất thanh. Tiếp đó là cảm giác mình đang nằm gọn trong một vòng tay ấm áp, lực ôm chặt đến mức khiến cho cô thở cũng thật khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-12-bi-pho-tong-tan-tinh-2.html.]
Dần lấy lại bình tĩnh, cô khẽ nhích chân, ngước trông lên. Thấy trước mặt là một người đàn ông cao lớn mặc tây trang, ánh mắt sâu thăm thẳm tựa hồ đáy vực, cô liền vội đẩy anh ra, giọng vẫn còn run run.
- Cám… cám ơn anh.
Ánh mắt Vỹ Đình không dời khỏi khuôn mặt Thủy Nguyệt, đôi tay vẫn giữ chặt không buông. Phía bên kia, chiếc xe buýt cuối cùng cũng vừa lướt ngang, tiếng còi xin đường làm cô như bừng tỉnh, bất giác quay sang.
Tuấn Kiệt lúc này cũng vừa hớt hải chạy qua, mặt xanh lè xanh lét, hắn còn tưởng sắp mất đi chốn nương thân. Vừa định há miệng hỏi thăm thì nhác thấy ánh mắt của Vỹ Đình nên hắn im lặng.
- Đó là chuyến cuối ngày phải không? - Vỹ Đình lên tiếng hỏi.
Thủy Nguyệt khẽ gật đầu, anh liền nắm tay cô dắt sang bên kia đường, đẩy ngồi vào xe.
- Nói địa chỉ đi, chúng tôi sẽ đưa cô về. – Anh nghiêm giọng cất lời.
- Không cần phiền anh đâu ạ, tôi sẽ đón taxi.
- Địa chỉ?
- Hả, à số 277 đường X.
Cô chẳng hiểu sao bản thân lại khai rõ nơi ăn chốn ở của mình với người lạ như thế, giọng điệu người đàn ông này xem ra rất uy lực, có đôi nét giống với Văn Phong nhưng Văn Phong trước giờ nói chuyện với cô luôn nhẹ nhàng, từ tốn.