Vỹ Đình quay sang nhìn Hà Mỹ Đình như ngầm hỏi, thế là cô ngỏ ý dắt anh đi xem hết các khu trong trại, Tuấn Kiệt thì bị mấy con ốc nhiều màu mê hoặc, sà xuống phết keo dán chúng làm thành hình con gà trống, hắn say sưa đến mất chẳng màng tới sếp nữa.
Qua hết mấy gian phòng, bên trong còn có những đứa trẻ khuyết tật bẩm sinh đang nằm lay lắt trong nôi, trên giường, ánh mắt ngây thơ hướng về phía cửa.
- Vốn đã có rất nhiều người để ý dự án này nhưng bọn họ đều muốn lấy liền qua khu trại nên tôi không đồng ý. – Hà Mỹ Đình từ tốn nói.
- Vậy sao cô lại đề nghị với tôi? Ở khía cạnh một nhà đầu tư mà nói thì tôi cũng sẽ như bọn họ thôi.
- Nhưng ở khía cạnh là một con người anh sẽ không làm vậy.
- Lý do?
- Chủ tịch Vương là một người tốt, những việc anh làm tôi biết rất rõ, trong suốt mấy năm nay anh luôn âm thầm trong các công tác thiện nguyện, tôi hy vọng anh đồng ý nhận lại dự án này nhưng đừng buộc họ phải rời đi.
Cầm con công trên tay, gương mặt đứa bé gái ấy khiến Vỹ Đình nhớ đến Thủy Nguyệt, hình ảnh cô bé có đôi má phính và đôi mắt thoảng buồn lại ngập tràn trong suy nghĩ anh. Hà Mỹ Đình này đi guốc trong bụng anh hay gì nhỉ, biết anh chẳng đành lòng xua đuổi những trẻ em cơ nhỡ này.
Họ vừa ra tới thì Tuấn Kiệt cũng dán xong con gà. Hắn cười vui vẻ xem chừng như mãn nguyện lắm.
- Tôi sẽ suy nghĩ và trả lời cô sau. - Vỹ Đình đưa tay ra.
- Cám ơn anh đã bỏ thời gian xuống đây. – Hà Mỹ Đình bắt tay anh, khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-10-co-tam-co-tam-2.html.]
Vỹ Đình về lại thành phố cũng đã hơn tám giờ tối. Vừa bước vào nhà thì thấy Như Ý và mẹ mình đang ngồi trò chuyện, anh chưng ra khuôn mặt chẳng chút cảm xúc nhìn họ.
- Sao em lại đến đây?
- Con hỏi gì vậy? Con bé tới thăm mẹ mà.
- Mẹ không được khỏe sao? - Vỹ Đình quay sang Quế Lệ Na, nheo mắt.
- Tại lâu quá em chưa gặp bác nên ghé qua… - Như Ý thấy bầu không khí không được tốt liền đứng lên phân trần.
- Em bây giờ là đại minh tinh, để phóng viên bắt gặp đến nhà anh thì không hay lắm đâu.
Dứt lời thì Vỹ Đình nhanh chóng lên cầu thang, Như Ý thẫn thờ dõi theo, người đàn ông này rốt cuộc có trái tim hay chăng, sao có thể vô tình đến vậy, nhưng anh càng lạnh lùng thì lại càng khiến cho cô càng mong muốn có được.
- Cháu đừng buồn nó, có thể là lúc phẫu thuật vô quá nhiều m.á.u nên tính tình thay đổi, đôi lúc bác không biết nó có còn là Văn Phong không? – Gương mặt Quế Lệ Na thoảng buồn.
- Không sao đâu bác, hôm khác cháu lại đến ạ, cháu chào bác.
Như Ý bước vội ra xe, gục đầu trên vô lăng khóc một hồi, ngước mắt nhìn lên lầu cao, ô cửa nơi đó vẫn sáng bừng ánh điện, cô thấy mình thật khôi hài, bản thân luôn mải miết đuổi theo sau anh mà chẳng có ngày được hồi đáp.
Lúc học lên cao học thì cô mới gặp anh, Văn Phong của bảy năm về trước là một chàng trai ấm áp, hiền lành và luôn quan tâm giúp đỡ mọi người, cô quý mến anh cũng vì lẽ đó rồi cuối cùng trái tim lỗi nhịp. Cho đến buổi tối nọ, sau bữa tiệc liên hoan cuối năm, cô lén đi theo anh về nhà và nhìn thấy anh ôm hôn thắm thiết một cô gái dưới gốc cây ngân hạnh, giây phút đó trái tim cô như vụn vỡ.