Nói xong  thở dài,  dậy   trong buồng.
Bóng lưng bà rũ rượi, tựa như già hẳn  chỉ trong một đêm.
Ngón tay  dùng sức nắm chặt tờ giấy mỏng manh ,  hề mở .
Xoay  sửa sang  y phục,  đó  cung.
liliii
Hoàng cung khá xa nên   nửa canh giờ mới đến ngoài Ngự Thư Phòng.
Đến khi hoàng cung đèn đuốc sáng rực, màn đêm buông xuống, hoàng đế mới triệu kiến.
Ta  , quỳ  mặt đất,  phía  chẳng hề  câu nào, tất nhiên   dám ngẩng đầu, cũng  dám  dậy, chỉ  thể giữ nguyên tư thế .
Sau một lúc lâu, giọng  uy nghiêm truyền đến từ  đỉnh đầu.
“Thôi Vân Ninh?”
“Có thần phụ ạ.” Ta căng thẳng nuốt nước miếng.
“Ngươi  cầu xin chuyện gì?”
Đang định mở miệng, đối phương đột nhiên cắt ngang: “Nếu cầu tình cho Tạ Cảnh Chi thì lui  .”
Ta tiếp tục quỳ xuống:
“Thần phụ  cầu tình cho , thần phụ đến đây vì gia phụ.”
18.
Thôi thị lúc  là thế gia vọng tộc   mặc khách xua đuổi.
Phụ  nắm địa vị cao nhiều năm,  là đế sư, đương nhiên luôn  kéo dài sự vinh hiển của gia tộc. Nâng đỡ hoàng tử đăng cơ thật sự là giải pháp  thể  hơn.
 ông   quá nóng vội.
Thân thể của đương kim bệ hạ vẫn đương khoẻ mạnh,  ghét nhất là kéo bè kết phái.
Vốn bất mãn với chuyện  ngoài tham dự  chính sự của Tống gia,  mà phụ  còn vội vàng kết đồng minh.
Tống Thời Ngôn tự nhận  là  trọng sinh, nhưng   vẫn  thể  thấu  lòng đế vương, cho dù kế sách của chúng cực kỳ  mĩ, nhưng vẫn xuất hiện lỗ hổng.
Đế vương  nghi ngờ, đương nhiên  thể thoát  sóng đánh.
Mà câu “Cần đoạn  đoạn, hậu quả khôn lường” mà Hoàng Hậu nương nương tặng , thực  đang ám chỉ  và Tạ Cảnh Chi.
Ta là nữ nhi của Thôi Giác,  còn ở đây ngày nào, Tạ Cảnh Chi sẽ  thể  bệ hạ   trọng dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-no-ro-trong-dam-tro-tan/chuong-9.html.]
Dù , lúc trẻ ai cũng từng trải qua tư vị tình yêu, cũng mê mang chỉ vì một chữ tình.
Bệ hạ cho   ngục là vì  tình yêu  dành cho ,  Tạ Cảnh Chi đưa  lựa chọn.
Mà   cung cầu tình vì phụ  chính là đáp án rõ ràng nhất.
Kiếp , Tạ Cảnh Chi tốn  bao sức lực mới bảo vệ  Thôi gia. Phụ  cũng chỉ từ quan lui về ở ẩn, Thôi gia   ảnh hưởng quá nhiều.
Chỉ tiếc, quyền thế  mặt,   đều nhỏ bé như con kiến.
Trước khi rời khỏi cung, bệ hạ chấp thuận cho   thiên lao gặp mặt Tạ Cảnh Chi  cuối cùng.
Hắn cũng   chịu khổ gì, quan phục  cởi , mặc một chiếc áo lót, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng đến dung nhan như ngọc của nam nhân.
Thấy  xuất hiện, trong mắt  chợt lóe tia vui sướng,  đó   sự lãnh đạm bao trùm, thấp giọng hỏi:
“Nàng tới đây  gì?”
Xuân Hạnh đưa đồ  chuẩn  lên,  kiềm nén sự chua xót trong mắt.
“Bà mẫu lo lắng, nên để  tới thăm .”
Trong lúc nhất thời, hai      gì, canh ngục bước lên thúc giục.
Ta yên lặng xoay , lén lau nước mắt bên khóe mắt, nhẹ giọng : “Tạ Cảnh Chi,   nhé.”
Không đợi  trả lời,  vội chạy .
19.
Sau khi rời khỏi cung,  điều chỉnh  cảm xúc, quyết định hôm  đến Thôi phủ một chuyến.
Tống Thời Ngôn  đợi ở đây từ lâu.
Chân  của    còn lành lặn, cả  cũng chẳng còn khí phách hăng hái như , sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Ta chỉ xem như   thấy, sai  dâng rượu lên, tự tay rót đầy chén cho  ,
“Có một chuyện  vẫn luôn  hiểu, nếu   ngươi  lựa chọn vứt hết tất cả để sánh đôi với nữ tử Dương Châu đó, vì   trở  chứ?”
Tống Thời Ngôn  cầm chén rượu lên.
Giọng  cũng chứa vẻ âm u như sương mù.
“Hừ, nàng  là  do Tạ Cảnh Chi phái tới, chỉ vì   nàng gả cho .”
Ta kinh ngạc nhướng mày.