Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 973 + 974
Cập nhật lúc: 2024-10-16 06:29:18
Lượt xem: 136
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Ông ta không thể đoán trước những gì sẽ xảy ra bây giờ. Trước đó, khi Nguyễn Quân c.h.ế.t giả trong tù, tôi và tiểu Thầm đã đi dọn dẹp di vật của ông ta, và phát hiện ra một quyển nhật ký. Từ nhật ký đó, có vẻ như ông ta đã thích mẹ tôi từ lâu, có thể nói là say mê. Sau này, khi Lâm gia gặp sự cố, không biết vì lý do gì, mẹ tôi đã đưa tôi theo về ở với ông ta, và vì một lý do nào đó đã kết hôn với ông ta.”
“Nhưng nếu trước đó, mẹ tôi đã có thai tiểu Thầm, thì đến khi sinh ra, bà vẫn mang danh nghĩa là vợ của Nguyễn Quân . Dù là vì ông ta không muốn mất mặt hay vì thật sự thích mẹ tôi, mà nhận tiểu Thầm là con trai của ông ta, điều đó cũng có thể hiểu được.”
“ Tôi hiểu ý cô rồi, tôi sẽ đi kiểm tra thêm.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười một chút:
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, Chu từ Thâm đã đi kiểm tra rồi.”
Nghe vậy, Daniel không nói gì thêm.
Anh lo lắng rằng nói quá nhiều sẽ khiến Nguyễn Tinh Vãn nghi ngờ hơn.
Nguyễn Tinh Vãn ngừng một chút rồi tiếp tục:
“Tiểu Thầm từng ở chỗ anh một thời gian, cũng gây ra nhiều phiền phức cho anh, nhưng tôi nghĩ mối quan hệ của hai người không tệ, vậy tôi có thể nhờ anh một việc không?”
“Cô Nguyễn khách sáo quá, có gì cứ nói thẳng ra.”
“Tôi muốn nhờ anh giúp chăm sóc tiểu Thầm.”
Daniel có lẽ không ngờ cô sẽ nói vậy, hơi khó hiểu một lúc, mặc dù anh rất quý Nguyễn Thầm, nhưng bình thường cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau.
Daniel nói:
“Tiểu Thầm thường ở trường, tôi không có nhiều cơ hội gặp cậu ấy, nhưng nếu cậu ấy cần giúp gì, cứ tìm tôi.”
Dù anh nghĩ rằng Nguyễn Thầm có thể sẽ không tìm anh để nhờ vả.
Nguyễn Tinh Vãn cười cười, kết thúc cuộc trò chuyện tại đây:
“Vậy thì cảm ơn anh.”
Daniel không ở lại bệnh viện lâu, chào hỏi xong liền rời đi.
Khi Daniel vừa xuống lầu, đã thấy Bùi Sam Sam ngồi trên ghế dài gần đó, nhìn lên bầu trời trong xanh mơ màng.
Daniel dừng bước, đứng đó hai phút rồi cũng bước đến.
Bùi Sam Sam lúc này có vẻ hơi buồn ngủ.
Khi cô đang lắc lắc đầu thì bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói trầm ấm:
“Tìm được nhà phù hợp chưa?”
Bùi Sam Sam giật mình tỉnh dậy, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Cô quay đầu lại, thấy Daniel không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh mình.
Mất một lúc, Bùi Sam Sam mới lấy lại được giọng nói:
“Chưa… chưa tìm được, mấy hôm nay có quá nhiều việc, không có thời gian đi.”
Trong khi nói, cô không động đậy,chỉ khéo léo lùi về phía bên kia, tạo khoảng cách với anh.
Daniel dường như không nhận ra, lại nói:
“Tôi đã hỏi chủ nhà bên cạnh rồi, họ nói cô có thể về ở bất cứ lúc nào.”
Bùi Sam Sam nở một nụ cười qua loa:
“Không cần đâu, tôi là người thích mới nới cũ, ở lâu một chỗ là muốn đổi không gian sống.”
Daniel nhìn cô:
“Khi nào tìm được nhà thì báo cho tôi, tôi sẽ giúp cô chuyển nhà.”
Bùi Sam Sam: “……”
Cảm ơn.
Bùi Sam Sam chống tay lên thành ghế dài, ngón tay nắm chặt viền ghế, do dự mở miệng:
“Anh không phải nói sẽ rời khỏi Nam Thành sao, khi nào thì đi?”
Chương 974
Trong bệnh viện.
Nguyễn Tinh Vãn tìm quanh một lượt nhưng không thấy điện thoại đâu, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Có vẻ như gã đàn ông Chu Từ Thâm đó đã mang điện thoại của cô đi.
Chẳng bao lâu sau, Bùi Sam Sam quay lại, đầu cúi thấp, trông có vẻ mệt mỏi.
Nguyễn Tinh Vãn thấy vậy, thăm dò hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-973-974.html.]
“Sam Sam , có phải Daniel đã tìm cậu không?”
Bùi Sam Sam gật đầu, nằm bò trên sofa.
“Daniel nói gì?”
Bùi Sam Sam tức giận:
“Mình hỏi anh ta khi nào thì đi, cậu biết anh ta nói gì không!”
Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên cạnh :
“Gì vậy?”
“Anh ta nói tạm thời không đi nữa!”
Bùi Sam Sam nắm chặt tay
“Anh ta không đi nữa! Nếu biết thế, hôm đó mình đã không nói những lời bốc đồng… Mình chỉ nghĩ, dù gì cũng không gặp nhau nữa, cả hai đều là người lớn, buông thả một chút cũng không sao! Nhưng! Anh ta lại không đi nữa.....a..aaaa!!!”
Nói xong, Bùi Sam Sam lại ngã ra sofa, như thể không còn sức sống:
“Thực ra cũng chỉ là tình một đêm thôi mà, chuyện này đối với anh ta chắc là bình thường, sao tự dưng anh ta lại tỏ ra lưu luyến, còn nói sẽ giúp mình chuyển nhà, thật khó hiểu.”
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, môi khẽ cong lên, vỗ vai cô:
“Thôi, anh ta không đi nữa thì cứ chờ xem sao, biết đâu anh ta thật sự thích cậu.”
Bùi Sam Sam cười gượng gạo:
“Thôi đi, anh ta trông có vẻ từng trải, gái nào cũng được, số cô gái anh ta thích có khi đếm không hết trên một bàn tay luôn ấy chứ, mình không muốn trở thành một phần trăm trong số đó, tự chuốc khổ vào thân.”
Quả thật là như vậy.
Nguyễn Tinh Vãn không tiếp tục khuyên nữa:
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Mình ở đây không có việc gì, cậu về studio đi.”
Bùi Sam Sam từ chối thẳng thừng:
“Không được, Chu tổng nhà cậu đã nói để mình ở lại… bên cạnh cậu, mình có nhiệm vụ ở đây, nếu mình đi thì anh ta sẽ tính sổ với mình.”
Nguyễn Tinh Vãn: “……”
Cô nói:
“Anh ấy lấy điện thoại của mình rồi, mình muốn đi đâu cũng không được.”
Bùi Sam Sam hỏi:
“Thật không? Gã đàn ông đó cũng ác thật, giờ làm gì có ai có thể sống nổi nếu không có điện thoại cơ chứ, đây có phải là một kiểu trừng phạt đối với cậu không?”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Có thể lắm.”
“Vậy thì mình càng không thể đi, nếu mình đi thì cậu sẽ buồn lắm, ở đây mình có thể nói chuyện với cậu, tránh cho cậu nghĩ lung tung.”
Đến chiều, Nguyễn Tinh Vãn nằm trên giường bệnh, chiếc TV không xa vẫn đang phát chương trình giải trí, nhưng tâm trí cô đã bay ra ngoài cửa sổ.
Cô không thể chịu nổi cái cảnh ở đây cả ngày.
Chứ đừng nói đến nửa tháng.
Nguyễn Tinh Vãn rút ánh mắt khỏi màn hình, thấy Bùi Sam Sam đang nằm trên sofa ngủ, bèn nhẹ nhàng chuẩn bị đi xuống dưới đi dạo, cho cơ thể vận động một chút.
Đã nằm gần một ngày rồi.
Bây giờ khoảng ba bốn giờ chiều, Nguyễn Tinh Vãn tránh đám đông, đi vào vườn hoa phía sau, vừa định ngồi lên chiếc ghế dài tắm nắng thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khi đối phương quay lưng định rời đi, cũng thấy cô, nét mặt bỗng trở nên hoảng hốt.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nói nhẹ nhàng:
“Cô Qúy.”
Quý Nhiên hai tay đan vào nhau, có vẻ khá căng thẳng, do dự hai giây mới bước tới, nhìn vào bộ đồ bệnh viện của Nguyễn Tinh Vãn:
“Cô Nguyễn, cô bị làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ bị thiếu m.á.u nên ngất thôi.”
Để giữ phép lịch sự, Nguyễn Tinh Vãn cũng hỏi:
“Cô Quý thì sao?”
“Tôi… ba tôi bị xuất huyết não, vừa được cấp cứu xong.”
Nguyễn Tinh Vãn cũng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nhẹ gật đầu:
“Vậy thì tôi không làm mất thời gian của cô Quý nữa.”
Quý Nhiên nắm chặt váy, cắn môi: “Cô Nguyễn……”