Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 1695 + 1696

Cập nhật lúc: 2024-12-03 07:59:38
Lượt xem: 67

Hứa Loan lại cứng đờ, không thể nào chứ?

Thật sự là người trẻ nhiệt huyết cao, chỉ thế này thôi mà đã có cảm giác rồi sao?

Cô không dám cử động, chỉ nằm yên trên đùi cậu, toàn thân như tê dại.

Qua một hồi lâu, cô cố gắng nén sự ngượng ngùng, mở miệng:

"Em… vẫn chưa ổn à?"

Nguyễn Thầm cúi mắt nhìn cô, giọng nói chậm rãi:

"Không phải tối qua chị đã thử thời gian rồi sao."

Hứa Loan:

"..."

Cô úp mặt vào gối ôm, không nói gì nữa.

Không biết đã bao lâu sau, Nguyễn Thầm nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi dậy.

Hứa Loan vuốt lại mái tóc rối bời, ho khẽ hai tiếng, cố làm ra vẻ nghiêm túc:

"Tối nay em đã uống thuốc chưa?"

"Chưa."

Hứa Loan đứng dậy:

"Vậy để chị đun nước cho em, uống thuốc xong thì về ngủ đi. Ngày mai dậy chắc sẽ đỡ cảm, không ảnh hưởng việc đi học."

Trong bếp, cô sờ lên gò má nóng bừng của mình, cảm giác ngay cả hơi thở cũng nóng ran.

Cô bỗng cảm thấy, dù mình lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng như thể chỉ sống uổng vài năm vậy.

Người như cậu, dù là ai có kinh nghiệm hơn đi nữa, chắc cũng khó mà đối phó nổi.

Nước sôi xong, cô để nguội bớt rồi mới mang ra ngoài.

Lúc Nguyễn Thầm uống thuốc, Hứa Loan ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, liếc nhìn đồng hồ – đã gần 10 giờ tối.

Chờ cậu uống xong và đặt cốc nước xuống, cô thử hỏi:

"Chị đưa em về bằng xe hay gọi taxi?"

Vẻ mặt Nguyễn Thầm không thay đổi chút nào, chỉ ném vỏ thuốc cảm vào thùng rác:

"Thế nào cũng được."

Hứa Loan lập tức đứng lên:

"Vậy đi thôi!"

Nguyễn Thầm kéo tay cô lại:

"Em nói là sáng mai."

Hứa Loan còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cổ tay mình bị kéo mạnh, cô mất đà ngã xuống ngồi trên đùi cậu.

Cô trợn to mắt:

"Em…………….…"

Nguyễn Thầm chậm rãi vòng tay qua eo cô, ánh mắt rơi xuống đôi môi hé mở của cô, ánh nhìn sâu thẳm:

"Được không?"

Được cái gì mà được! cậu nói rõ ràng ra đi chứ!

Hứa Loan mấp máy môi, còn chưa kịp trả lời, cậu đã nghiêng đầu hôn cô.

Bàn tay cô đang đặt trên vai cậu không tự chủ được mà nắm chặt lại, rồi dần dần vòng qua cổ cậu.

Rất nhanh, Nguyễn Thầm đặt cô xuống ghế sô pha, nhưng chỉ hôn cô, từ môi xuống cổ, một tay đỡ lấy lưng cô, tay kia giữ eo cô, không có bất kỳ hành động quá đà nào.

Hơi thở của Hứa Loan hơi gấp, cô lắng nghe tiếng mưa ngoài trời, nhịp thở cũng không đều đặn:

"Hình như mưa lại lớn rồi."

Nguyễn Thầm khẽ ừ một tiếng, im lặng một lúc rồi nói:

"Em xem dự báo thời tiết, ngày mai trời nắng."

Hứa Loan hơi ngạc nhiên:

"Thật sao?"

Cô cứ tưởng mưa sẽ kéo dài vài ngày nữa.

"Chắc vậy."

Cô do dự một chút, rồi hỏi:

"Hôm nay em  đến nhà chị gái, họ có nói gì với em không?"

Nguyễn Thầm đáp:

"Có."

"Vậy em nghĩ thế nào?"

"Không nghĩ gì cả."

 Giọng anh rất nhạt:

 "Có lẽ vấn đề thực sự nằm ở em. Nhưng em không thể thuyết phục bản thân gọi một người xa lạ là ba."

Hứa Loan lắc đầu:

"Không phải thế đâu. Em đừng nghĩ vậy. Chị gái em chắc chắn không có ý đó. Chị ấy chỉ hy vọng em có thể từ từ chấp nhận. Dù sao, trên thế giới này, ngoài chị ấy ra, ba em… cũng là một trong số ít những người thân của em."

Nguyễn Thầm nói:

"Từ nhỏ đến lớn, từ ‘ba’ trong mắt em luôn là một từ đầy tính tiêu cực."

Đó cũng là lý do Chu Từ Thâm nói với cậu những lời đó.

Dù là Nguyễn Quân hay người ba kia, cũng không ai mang lại cho cậu chút cảm giác thân thuộc nào.

Trước đây cậu không cần, sau này cũng không cần.

Hứa Loan khẽ vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng nói dịu dàng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-1695-1696.html.]

"Em có thể kiên định với những gì mình nghĩ, nhưng đừng từ chối thiện ý của người khác. Cũng đừng nghi ngờ, tình thân có thể mang đến cho em  sự ấm áp và cảm giác thuộc về nó."

 

 

Chương 1696

Rất lâu sau, Nguyễn Thầm vẫn ôm chặt lấy Hứa Loan, không nói lời nào.

Hứa Loan cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng là có giường, tại sao lại phải chen chúc trên sô pha chứ?

Cô khẽ lên tiếng:

"Trễ rồi, hay là em vào ngủ trong phòng đi?"

Nguyễn Thầm đáp:

"Nếu chị đồng ý, em có thể vào ngủ cùng chị."

Hứa Loan:

"..."

Thôi, vậy thì thôi đi.

Cô nói:

"Để chị lấy thêm vài chiếc chăn ra cho em nhé."

Nói xong, cô định đứng dậy.

Nhưng Nguyễn Thầm không nhúc nhích, rõ ràng là không có ý định để cô rời đi.

Hứa Loan:

"Hả?"

Đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyễn Thầm chăm chú nhìn cô:

"Tối qua………....."

Ý thức được cậu định nói gì, Hứa Loan lập tức ngắt lời:

"Không được nói! Chị  đã bảo em không được nói gì rồi mà!"

Khóe môi Nguyễn Thầm khẽ cong, gần như không để lộ cảm xúc:

"Biết rồi, em không nói."

Lúc này Hứa Loan mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô còn chưa kịp bình tĩnh lại,cậu đã cúi xuống hôn cô lần nữa.

Nụ hôn, cùng sự va chạm vào của tay cậu, táo bạo hơn trước nhiều.

Hơi thở của Hứa Loan bắt đầu run rẩy, khi cậu đẩy cao áo cô và cúi xuống, cô muốn đưa tay đẩy cậu ra, nhưng toàn thân lại tê dại từ đầu đến ngón tay.

Hoàn toàn không có sức chống cự.

Cuối cùng, khi cô dần rơi vào trạng thái mơ hồ, cảm giác dường như tách khỏi thế giới, từng xúc cảm rõ ràng như đang lan tỏa, thần kinh cô căng lên, mọi giác quan dường như được khuếch đại gấp trăm lần.

Nụ hôn của Nguyễn Thầm rơi xuống tai cô, răng khẽ cắn vào dái tai, giọng cậu thấp và khàn:

"Em đã nói, Em sẽ không ép buộc chị."

"Nhưng em cũng muốn chị cảm thấy thoải mái hơn."

Hứa Loan cảm giác mình hoàn toàn không thể chống lại, chỉ có thể để cậu dẫn dắt từng chút một.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Cả nhịp thở cũng dần trở nên hỗn loạn.

Rất lâu sau, nhịp thở của cả hai dần bình ổn lại, tiếng mưa ngoài cửa sổ cũng như nhỏ đi nhiều.

Hứa Loan đẩy cậu ra, mặt đỏ bừng, cúi đầu chạy vào phòng tắm.

Nguyễn Thầm lấy hai tờ giấy, từ tốn lau tay, cúi đầu nhìn xuống quần mình, đầu lưỡi khẽ chạm vào vòm miệng, rồi cầm nửa cốc nước lạnh còn lại, ngửa đầu uống cạn.

Sau ba ngày mưa liên tục, thứ Hai thực sự là một ngày nắng đẹp.

Chỉ có điều nhiệt độ đã giảm đi đáng kể so với trước.

Trình Vị đứng bên kia đường, đối diện với studio, lặng lẽ nhìn.

Daniel đặt tay lên vai anh:

"Cậu đứng đây gần một tiếng rồi, vào chào một câu đi."

Trình Vị lắc đầu, giọng khàn đặc:

"Cô ấy đã nói, không muốn gặp tôi nữa."

"Hay là tìm cơ hội giải thích rõ ràng với cô ấy?"

Trình Vị cười nhạt:

"Không cần thiết. Giống như Tinh Vãn nói, sai lầm đã xảy ra, mà vấn đề lại ở chính tôi. Dù có giải thích, thì có ích gì đâu. Hơn nữa, tôi cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên mẹ mình."

Daniel khẽ nhíu mày:

"Không phải cậu nhờ Chu Từ Thâm điều tra sao? Có tin gì chưa?"

"Vẫn chưa."

Trình Vị đáp.

 "Nhưng mấy ngày nay tôi cũng nghĩ, có lẽ nguyên nhân không còn quan trọng nữa. Biết được thì có ích gì chứ."

Nói rồi, Trình Vị quay sang nhìn anh:

"Lần này tôi rời đi, chắc vài năm nữa cũng không về. Chuyện Ba mẹ tôi, nhờ cậu thỉnh thoảng ghé qua. Tôi biết mẹ tôi đã làm sai, nhưng… bà ấy vẫn là mẹ tôi."

Daniel nói:

"Tôi hiểu, cậu yên tâm."

Trình Vị gật đầu:

"Vậy tôi đi đây. Mọi thứ ở đây nhờ cậy cả vào cậu."

Daniel đáp:

"Thuận buồm xuôi gió. Đến nơi thì báo tôi một tiếng."

Trình Vị gật đầu, rồi lên xe rời đi.

 

Loading...