Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 1383 + 1384
Cập nhật lúc: 2024-11-25 06:11:17
Lượt xem: 32
Nguyễn Tinh Vãn xem album, William nói:
"Sau vụ nổ năm đó, cả Lâm gia không còn gì cả, toàn bộ bức ảnh này được rửa từ những cuộn phim ở nhà ngài Cận."
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Mối quan hệ của mọi người với ngài Cận có tốt không?"
William đáp:
"Mẹ con là học trò của ngài Cận, còn Lâm gia và Cận gia là bạn bè lâu năm, ngài cận xem như là chú của ta. Sau khi ba mẹ ta gặp tai nạn máy bay, ngài Cận cảm động vì tình cảm cũ, ta đã đưa cho ngài ấy những cuộn phim trong gia đình, không ngờ cuối cùng lại giúp ta tìm lại được chính mình."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Mẹ con... rất đẹp."
William từ từ nói:
"Con giống mẹ con lắm, không chỉ về ngoại hình mà cả tính cách cũng giống."
Nguyễn Tinh Vãn khép album lại, trầm mặc một lúc mới lên tiếng:
"Xin lỗi."
William nghe vậy, ánh mắt dừng lại, có lẽ ông không hiểu lắm.
Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu:
"Con biết rõ sự thật về quá khứ, biết rõ ba là ba con, nhưng khi đó con vẫn chọn cách trốn tránh, như thể mọi thứ chưa từng xảy ra."
William nói:
"Con không cần tự trách đâu, ta hiểu suy nghĩ của con. Bao nhiêu năm qua, ta chưa làm tròn bổn phận của một người ba, cuối cùng còn phải để con xử lý đống rắc rối của Lâm thị, lại còn phải đối mặt với nguy hiểm. Lời xin lỗi này, lẽ ra phải do ta nói mới đúng."
Nguyễn Tinh Vãn vội vàng đáp:
"Không phải đâu... Vấn đề của Lâm thị là con tự nguyện tham gia, con chỉ cảm thấy mình không thể mãi sống trong thế giới của riêng mình, mà không làm gì cả."
William nói:
"Con làm rất tốt, nếu không có con, thì sẽ không có Lâm thị như ngày hôm nay."
Bị khen như vậy, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy hơi ngượng, cô vội vàng xoa mũi:
"Vậy ba... dự định khi nào trở lại Nam Thành?"
William nói:
"Chờ tìm được Daniel, khi công việc ở đây ổn thỏa, nhanh thì nửa năm, chậm thì phải hai ba năm."
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Daniel anh ấy...?"
William đáp:
"Cậu ấy sẽ không sao đâu."
Rồi lại nói
"Ta cũng nghe về chuyện giữa cậu ấy và bạn của con. Trong thời gian cậu ấy không có ở đây, nếu bạn con cần gì, ta sẽ cố gắng giúp đỡ."
Cả hai vừa trò chuyện, không có gì quá bất thường, cho đến lúc chia tay, Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Con có thể mang cuốn album này đi không?"
William gật đầu:
"Con lấy đi, ta vẫn còn bản sao."
Nguyễn Tinh Vãn ôm album, cười tươi:
"Vậy con đi trước đây ,ba nghỉ ngơi cho khỏe nhé... ba."
Nghe thấy lời này, William ngây người một lúc, có vẻ ông chưa kịp phản ứng.
Nguyễn Tinh Vãn nói xong, quay người chạy ra ngoài.
William nhìn bóng lưng cô, không khỏi mỉm cười.
Khi Nguyễn Tinh Vãn ra khỏi phòng bệnh, nhóm các lãnh đạo công ty đã rời đi, chỉ còn lại Chu Từ Thâm .
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Anh ra ngoài từ khi nào vậy?"
Chu Từ Thâm thu điện thoại lại, nhét vào túi quần:
"Thấy hai người nói chuyện, anh không chen vào được, nên ra ngoài một chút."
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, vỗ vỗ vào album trong tay:
"Một lát nữa trên máy bay, em sẽ cho anh xem, lúc nhỏ em đáng yêu lắm."
Chu Từ Thâm cười nhẹ, xoa đầu cô:
"Bây giờ cũng rất đáng yêu."
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, mặt hơi đỏ lên, nhìn quanh quẩn một chút, thấy may mà không có ai, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nói:
"Trời đã tối rồi, chúng ta đi thôi."
Chu Từ Thâm nhìn đồng hồ:
"Chúng ta có đi ăn gì không?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Không cần, lên máy bay rồi ăn cũng được."
Đã ra ngoài cả tháng, nghĩ đến việc sắp trở về, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy vô cùng vui.
Cô vừa đi được vài bước, thì bị ai đó nắm lấy cổ tay.
Cô quay lại, hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-1383-1384.html.]
"Sao thế?"
Chu Từ Thâm nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, đôi môi mím lại, phải một lúc sau mới nói:
"Có chuyện muốn nói với em."
Thấy sắc mặt Chu Từ Thâm căng thẳng, Nguyễn Tinh Vãn trong lòng hơi chột dạ, cô khẽ hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Chương 1384
Vào lúc 10:30 sáng, chiếc máy bay riêng hạ cánh tại Nam Thành.
Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm trực tiếp đến bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh, Trần Bắc , Nguyễn Thầm , và Giang Vân Trục đều có mặt.
Nguyễn Tinh Vãn bước nhanh đến, nhỏ giọng hỏi:
"Tình hình thế nào rồi?"
Trần Bắc đáp:
"Phẫu thuật đã xong, nhưng... cô ấy vẫn chưa tỉnh lại."
"Bác sĩ nói sao?"
"Bác sĩ nói... khi Bùi Sam Sam được đưa vào, cô ấy mất m.á.u quá nhiều... nếu muộn hơn một chút, thì không chỉ đứa trẻ mà cả cô ấy cũng khó giữ được tính mạng."
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân lạnh toát, hai tay không kiềm chế được mà run rẩy.
Cô không nói gì, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh, bước vào bên trong.
Chu Từ Thâm thu ánh mắt lại, nhìn về phía Trần Bắc :
"Giang Sơ Ninh tìm được chưa?"
Trần Bắc lắc đầu:
"Chúng tôi đã phong tỏa tất cả các lối ra khỏi Nam Thành, bọn họ không thể thoát được. Hơn nữa... có vẻ như bọn họ từ đầu đã không định rời khỏi Nam Thành, vậy nên chúng ta đã đuổi sai hướng."
Lúc này, một giọng nói từ bên cạnh vang lên:
"Là tôi đã sơ suất, nếu tôi có thể đưa Ninh Ninh rời đi sớm hơn, thì đã không phát sinh ra những chuyện này."
Chu Từ Thâm nghe vậy, quay đầu nhìn người đàn ông.
Do Giang Vân Trục đã bế Bùi Sam Sam, trên áo sơ mi của ông ta dính không ít máu, không còn vẻ tao nhã như mọi khi, mà trông có phần lôi thôi.
Đối diện với ánh nhìn lạnh lùng của Chu Từ Thâm , Giang Vân Trục ánh mắt rất kiên định, không chút né tránh.
...
Trong phòng bệnh, Nguyễn Tinh Vãn nhìn Bùi Sam Sam đang nằm trên giường bệnh, nghẹn ngào nhiều lần, nước mắt trào ra, cô phải cắn chặt mu bàn tay để không phát ra tiếng khóc.
Rõ ràng hôm qua, khi cô gọi điện cho Bùi Sam Sam, cô ấy còn rất khỏe mạnh.
Bùi Sam Sam mới đi khám thai mấy ngày trước, bác sĩ nói thai nhi rất khỏe mạnh.
Một đêm trôi qua..................
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ dần dần chiếu vào, chiếu sáng căn phòng bệnh.
Người trên giường khẽ động đậy.
Nguyễn Tinh Vãn lập tức lau nước mắt trên mặt, vội vàng bước tới, nhẹ giọng gọi:
"Sam Sam, Sam Sam."
Bùi Sam Sam yếu ớt mở mắt, nhìn xung quanh một lượt, rồi mới nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn , mỉm cười:
"Tinh Tinh, cậu về rồi."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Mình về rồi, cậu sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? mình gọi bác sĩ đến khám xem sao nhé."
"Đau..."
"Đau ở đâu?"
Bùi Sam Sam thì thầm:
"Không biết nữa, chỉ cảm thấy cả người đều đau."
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng nói:
"Vậy cậu chờ một chút, để mình gọi bác sĩ."
Nói xong, cô bấm nút chuông gọi y tá.
Bùi Sam Sam nắm lấy tay cô, môi khô khốc mở nhẹ:
"Tinh Tinh... có phải... có phải...?"
Cô lặp lại mấy lần, nhưng mãi không thể nói hết câu cuối cùng.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, chưa kịp mở miệng, một giọt nước mắt đã rơi xuống.
Bùi Sam Sam nhìn lên trần nhà, cảm xúc không có nhiều thay đổi, cô ấp úng nói:
"Thật ra mình cảm nhận được, từ khi trên xe đến bệnh viện, rồi đến phòng phẫu thuật, mình đều có cảm giác, mình có thể cảm nhận được, đứa trẻ đang từng chút từng chút một rời xa mình, nhưng mình không thể giữ được nó."
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cô, giọng nói không thể kiềm chế được nghẹn ngào:
"Đừng nghĩ những chuyện đó nữa, cậu phải dưỡng sức trước đã."
Bùi Sam Sam từ từ nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn dài, thấm vào gối.