Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 1275 + 1276
Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:20:02
Lượt xem: 68
Kể từ đêm Chu Từ Thâm trở về từ Giang gia cảm xúc có phần khác thường, sau đó anh lại trở về vẻ bình thản như trước, khiến Nguyễn Tinh Vãn không rõ trong lòng anh thực sự nghĩ gì.
Cô cũng không muốn nhắc lại chuyện đó, sợ làm anh buồn.
Bùi Sam Sam thở dài, an ủi:
“Nhưng mình thấy Chu tổng đôi khi suy nghĩ cũng khác người, có khi anh ấy chẳng để tâm đâu, nên cậu cũng đừng lo, qua một thời gian sẽ ổn thôi.”
Cô khẽ nhếch môi:
“Hy vọng là vậy.”
Nói xong, Bùi Sam Sam lại dò hỏi:
“Cô gái nhỏ đó, thật sự là vị hôn thê của Giang Thượng Hàn à?”
Cô gật đầu:
“Đúng vậy.”
Bùi Sam Sam chép miệng:
“Lần trước nghe cậu nói Giang Thượng Hàn và Chu tổng rất giống nhau, chắc anh ấy cũng đẹp trai lắm nhỉ, sao cô ấy lại cứ muốn tránh xa thế.”
…
Tại văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Chu Thị.
Các quản lý bộ phận đang báo cáo công việc của tháng vừa qua cho Chu Từ Thâm. Tuy nhiên, họ nói được nửa chừng thì nhận ra dường như anh không mấy chú ý mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không chút biểu cảm.
Mọi người lập tức căng thẳng, cho rằng anh không hài lòng với báo cáo lần này, ai nấy đều hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lâm Nam.
Lâm Nam đành phải lên tiếng:
“Chu tổng.”
Chu Từ Thâm lấy lại tinh thần:
“Xong chưa?”
Người đang báo cáo khẽ đáp:
“Vẫn… vẫn chưa, Chu tổng, tôi…”
“Để tài liệu lại, ra ngoài hết đi, có vấn đề tôi sẽ gọi.”
Mọi người lập tức để tài liệu xuống, gần như rủ nhau mau chạy trốn ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Nam hỏi:
“Chu tổng, có vấn đề ở đâu sao?”
Chu Từ Thâm tiện tay cầm một tập tài liệu lên lật xem:
“Đã tìm được Giang Yến chưa?”
Lần này đến lượt Lâm Nam hồi hộp:
“Vẫn… vẫn chưa.”
Giang Yến chắc chắn biết Chu Từ Thâm sẽ tìm anh ta, nên đã trốn sẵn từ trước. Thêm vào đó, không ai hiểu rõ người của Chu Từ Thâm hơn anh ta, nên luôn nắm trước được nhất cử nhất động của họ.
Điều này khiến cho việc tìm kiếm vô cùng khó khăn.
Chu Từ Thâm gấp tài liệu lại, ngước nhìn với ánh mắt bình thản.
Lâm Nam lập tức nói:
“Tôi sẽ báo xuống thêm người ngay.”
“Không cần.”
Chu Từ Thâm tiếp tục:
“Người của Chu Tuyển Niên có tin gì chưa?”
Lâm Nam thở phào:
“Đại thiếu gia sau khi đến Canada luôn đưa chủ tịch đi khắp nơi khám bệnh. Chúng tôi đã loại bỏ được vài nhóm người do phu nhân chủ tịch sắp đặt trước, nhưng đó đều là người từ Chung gia, không liên quan gì đến Giang Châu.”
Chu Từ Thâm thản nhiên nói:
“Chỉ là trò đánh lừa thôi, Chung Nhàn c.h.ế.t quá rầm rộ, chắc chắn không để lại những kẻ vô dụng như thế.”
“Vậy chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi, họ có thể sẽ sớm xuất hiện.”
“Thu người về đi.”
Lâm Nam ngạc nhiên, tưởng mình nghe nhầm:
“Thu… thu về?”
Chu Từ Thâm gật đầu:
“Không cần theo dõi nữa.”
Lâm Nam không hỏi thêm, chỉ đáp: “Vâng.”
“Lâm Chí An đến giờ vẫn chưa tìm thấy?”
“…Vẫn chưa.”
Đôi môi mỏng của Chu Từ Thâm hơi mím lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng:
“Phái người hỗ trợ họ tìm đi, chẳng lẽ việc này định kéo dài đến Tết sao?”
“Tôi sẽ đi làm ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-1275-1276.html.]
“Khoan đã.”
Chu Từ Thâm nói tiếp:
“Phía Giang Châu có thể sẽ phái người sang đây, đừng để họ làm loạn, chuẩn bị sẵn sàng trước.”
“Tôi hiểu rồi.”
Chương 1276
Tại studio .
Giang Sơ Ninh chăm chú nghe người mà Nguyễn Tinh Vãn đã sắp xếp cho cô, đang giới thiệu về cấu trúc studio , cách bày trí sản phẩm, mã hàng, quy trình thu ngân và cách ghi sổ sách, v.v.
Một loạt các công việc mà cô chưa từng tiếp xúc bao giờ. Chẳng bao lâu, mặc dù mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào người hướng dẫn, nhưng suy nghĩ thì đã bay xa tới quán trà sữa bên kia đường.
Cho đến khi có ai đó vẫy tay trước mặt, cô mới giật mình quay lại.
Nhân viên hỏi:
“Em đã nhớ hết những gì chị nói chưa?”
Cô không chắc chắn:
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Chắc… nhớ rồi?”
Nhân viên nhìn cô, biết ngay là chưa nhớ, thở dài, vừa định nói lại một lần nữa thì cửa hàng có khách bước vào.
Nhân viên nói:
“Vậy em ra ngồi chờ một chút nhé, xong việc chị sẽ nói lại cho em.”
“Dạ, cảm ơn chị.”
Giang Sơ Ninh ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.
Một lát sau, một người phụ nữ đeo kính râm, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo bước vào.
Cô nhân viên nhanh chóng tiến tới:
“Chào chị, xin hỏi chị cần gì ạ?”
Người phụ nữ tháo kính râm:
“Tôi muốn đặt làm một chiếc nhẫn.”
“Vâng, mời chị vào phòng nghỉ để chúng tôi ghi lại chi tiết ạ.”
“Phiền phức quá, tôi muốn gặp trực tiếp chủ tiệm.”
Cô nhân viên nói:
“Xin lỗi chị, quy trình của chúng tôi là như vậy ạ.”
Người phụ nữ khoanh tay, có vẻ không vui:
“Quy trình thì sao, quy trình cũng có thể thay đổi. Mở cửa hàng là để làm ăn, phải lấy việc phục vụ khách làm trọng. Điều này chẳng lẽ tôi phải dạy cho cô?”
Cô nhân viên có vẻ lưỡng lự, ngập ngừng một chút rồi nói:
“Vậy chị chờ chút, tôi sẽ hỏi ý kiến quản lí.”
Người phụ nữ lười nhác đáp, đi tới ngồi xuống sofa.
Đối diện là Giang Sơ Ninh đang buồn ngủ.
Người phụ nữ bắt chéo đôi chân trắng nõn, một tay tựa vào tay vịn sofa, nhìn Giang Sơ Ninh:
“Em cũng đến đây để đặt hàng à?”
Giang Sơ Ninh ngáp nửa chừng, rồi lắc đầu:
“Em làm việc ở đây.”
Biểu cảm trên mặt người phụ nữ hơi thay đổi, nhìn cô từ đầu đến chân.
Có lẽ cô ta nghĩ rằng, Giang Sơ Ninh mặc toàn đồ hiệu, vậy mà lại đến đây làm việc. Không biết có vấn đề gì về đầu óc không.
Rất nhanh, cô nhân viên trở lại:
“Chị ơi, Quản lí đã chờ chị trong phòng nghỉ, mời chị đi bên này ạ.”
Người phụ nữ đáp lại một cách thờ ơ, cầm túi đứng dậy.
Sau khi cô ta rời đi, Giang Sơ Ninh vươn vai, cuối cùng cũng ngáp hết cái ngáp còn lại.
Cô nhân viên đưa người phụ nữ vào phòng nghỉ, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, đi pha cà phê.
Người phụ nữ ngồi đối diện Nguyễn Tinh Vãn :
“Cô chính là cô Nguyễn?”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng mỉm cười:
“Chào cô, xin hỏi xưng hô thế nào?”
“Gọi tôi là Freya.”
“Được, cô muốn đặt làm loại nhẫn nào?”
Freya tựa vào sofa, nở một nụ cười:
“Tôi có một thói quen, khi tìm nhà thiết kế, tôi thích trò chuyện một chút trước. Nếu tính cách của cô phù hợp với tôi, tôi mới để cô thiết kế.”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhướn mày, không nói gì, chỉ đáp:
“Vậy cô muốn nói chuyện gì?”