Vũ điệu Dao do Trần Tư Đình biên đạo  tên là “Thanh Điểu”, nhân vật chính là một con chim thần sống trong rừng.
 
Trong máy ,  mặc một bộ trang phục khiêu vũ bằng lông vũ màu lục lam, trang điểm theo kiểu màu xanh lục nhạt, như thể thật sự  biến thành một con chim nhẹ nhàng và bí ẩn.
 
Các thành viên khác trong nhóm đang trò chuyện và thảo luận về địa điểm ăn tối  khi kết thúc buổi biểu diễn.
 
Trần Tư Đình từ  lầu  xuống, sắc mặt   lắm.
 
Anh hắng giọng, bình tĩnh thông báo.
 
Buổi diễn sẽ  hoãn , địa chỉ sẽ  đổi sang nhà hát khác.
 
Đoàn múa lập tức bùng nổ:
 
“Dựa  cái gì chứ?”
 
“Hiệu ứng sân khấu của nơi đó  kém, Tư Đình,     hủy hoại danh tiếng của  ?”
 
Dù họ   gì  nữa, vẻ mặt của Trần Tư Đình vẫn bình tĩnh.
 
“Sân khấu nhỏ thì ? Khán giả   vẫn giống  đấy , chúng  chỉ cần thể hiện  là .”
 
Nói là như , nhưng vài ngày trôi qua,    các thành viên của đoàn nhảy thông báo rằng nhà hát ở đó cũng  từ chối buổi biểu diễn.
 
Ngay cả  ngu ngốc nhất cũng nhận   điều gì đó  .
 
“Trước đây đều là  khác năn nỉ đoàn múa biểu diễn,   chuyện như thế   thể xảy  ?”
 
“Ai gây chuyện với   ?”
 
Các thành viên trong đoàn múa than .
 
Khi  vệ sinh,   thấy  tiếng  chuyện nhỏ của  bên trong.
 
“Có vẻ nhà tài trợ Hoắc thị  đồng ý với việc lựa chọn nhân vật, họ cảm thấy vũ công chính của chúng  quá xa lạ,  thu hút  khán giả,  bán  vé.”
 
“Lục tổng vốn  chọn Lâm Thư Kiều,  cô  nổi tiếng hơn, nhưng Trần Tư Đình   .”
 
“ nhỉ…….   Trần Tư Đình   mời Lâm Thư Kiều? Hay Lâm Mạn   lai lịch gì đó?”
 
“Có lai lịch thì sẽ  đổi  , chỉ là   thích thôi, cô  thấy thường ngày    Lâm Mạn như thế nào ?”
 
“Cho dù  thích đến  cũng  thể lấy tương lai của chúng    trò  , đúng là nực .”
 
………..
 
  bên ngoài một lúc, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên,  tin nhắn tới.
 
Là của Hoắc Tuấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-ma-anh-luon-danh-cho-em/c11.html.]
 
[Lâm Mạn, bây giờ  rảnh để  chuyện ?”]
 
13.
 
    Hoắc gia.
 
Căn biệt thự màu trắng  giữa núi hồ ngoại ô, vẫn  tráng lệ.
 
Người lái xe đưa  đến lối  chính của biệt thự, bước  trong, Hoắc Tuấn  ở mép bàn đá cẩm thạch, bình tĩnh  .
 
“Về  .”
 
Mọi thứ trong nhà vẫn như lúc  rời .
 
Đôi dép hồng vẫn còn để ở tủ để giày.
 
Trong chiếc bình mạ vàng ở phòng khách là những bông hồng trắng do chính tay  cắm nhưng  khô héo từ lâu.
 
Hoắc Tử Sâm   giúp việc dắt tay, ngoan ngoãn gọi : “Mẹ.”
 
Đôi mắt nó đỏ hoe, nước mắt rơi xuống: “Con nhớ  lắm, trong mơ đều là , tại      gặp con?”
 
  đầu,  về phía Hoắc Tuấn: “Nói chuyện chính ,  rốt cuộc   gì?”
 
Kể từ khi ly hôn, mỗi động thái của   đều  tưởng tượng nổi.
 
“Không  gì.” Hoắc Tuấn : “Muốn em trở về, tiếp tục sống ở đây.”
 
“Tiền, quần áo, trang sức,  đều  thể cho em.”
 
“Nếu còn  khiêu vũ,  sẽ đưa  cho em một kế hoạch  hơn, một địa điểm lớn hơn, và những  đồng nghiệp  hơn.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
“Chỉ cần em ở bên , em sẽ   bất kỳ một nhà hát nào từ chối.”
 
Hoắc Tuấn cầm cốc cà phê lên, nhấp một ngụm.
 
“Hãy suy nghĩ kỹ, Trần Tư Đình  thể cho em những thứ  ?”
 
“Thật .”  hỏi: “Giá cả thế nào?”
 
“Không  giá.” Hoắc Tuấn  vẻ buồn : “Cứ giữ nguyên như  .”
 
“Hoắc Tử Sâm cần một  ,  cũng cần…….một  vợ.”
 
   một lúc: “Sao thế, Lâm Thư Kiều  từ chối lời cầu hôn của  .”
 
Lúc  vì cô  từ chối lời cầu hôn nên Hoắc Tuấn mới chọn .