Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Định Mệnh - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:12:30
Lượt xem: 1

Lúc ra đến cửa tôi cứ tưởng con Linh nó về theo tôi luôn, nhưng đời đếch ngờ được mọi người ạ, tôi chửi thề trong miệng một tiếng vì nó vừa ghé vào tai tôi nói nhỏ

- Mày để anh Tân đưa mày về nha, tao đi tăng hai.

Tôi nhíu mày khó hiểu rồi nhìn nó vì chưa nghĩ đến tăng hai là gì? Nhưng nghe nó bảo tôi về với Tân thì tôi đã rất là khó chịu

- Mày không về với tao luôn sao? Khuya rồi đó?

Con Linh nó khẽ cười bí hiểm rót vào tai tôi mấy câu không chín chắn

- Mày nghĩ sao hôm nay sinh nhật bồ tao mà tao lại về nhà ngủ hả? Đi khách sạn sáng về sớm Nguyệt ơi?

- Mày?

- Rồi mày cũng sẽ như tao thôi. Thôi tao đi nhé?

Nó phóng lên chiếc SH Nam đậu sẵn rồi ôm ngang eo của Nam, anh ta còn nhìn tôi vẫy tay chào nữa, nhìn điệu bộ của họ tôi tức anh ách, biết mà con Linh nó bỏ con giữa chợ thế này thì lúc tối dù nó có van xin 1000 lần tôi cũng chẳng có đi đâu.

Đứng ngẩn ngơ giữa đường, tôi chưa biết phải liệu tính thế nào nên về với Tân hay là đi về bộ thì đã thấy chiếc xe hơi chạy đến dừng ngay chỗ tôi, kính xe hạ xuống Tân ở trong ngó ra và lạnh giọng gọi

- Lên xe đi.

Tôi bỉu môi gật đầu, bất đắc dĩ phải lên chứ thật ra nhìn thấy mặt anh ta tôi chẳng ham hố chút nào. Rồi chiếc xe được khởi động chạy đi quay về đúng nơi trọ của tôi, cho đến khi về đến phòng và xuống xe trong lòng tôi không khỏi mừng thầm vì chí ít ra Tân cũng là một người đàng hoàng.

Trước khi vào trong tôi liền nhìn vào xe tôi nói

- Cảm ơn anh nha!

Giang Phong nhìn tôi gật đầu, đôi mắt thâm thuý khẽ nheo lại nói với tôi

- Không cần cảm ơn. Coi như tôi và cô huề đi.

Nghe vậy tôi chợt thấy khó hiểu nên đứng nhìn anh ta hỏi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-9.html.]

- Là sao?

- Là hôm qua cô cứu tôi, hôm nay tôi chở cô về an toàn. Coi như không ai nợ ai.

- Anh nhớ ra tôi sao?

- Trí nhớ tôi tốt hơn cô tưởng đấy.

- Vậy sao không nói sớm làm tôi cứ nghĩ anh quên rồi.

- Nói sớm để cô bắt tôi phải đền ơn à, dù sao thì tôi cũng trả ơn cô 5 triệu rồi còn gì. Coi như không phí công cô chứ?

Tôi bĩu môi một thước khi nghe anh ta nói như vậy, anh ta làm như tôi là người tính toán hẹp hòi lắm vậy

- Tôi không giàu như anh, xảy ra chuyện là đem tiền ra lắp vào. Tôi tự hào tôi nghèo như tấm lòng tôi rất tốt đó nên anh đừng có mà suy bụng anh ra bụng tôi thế chứ? Nghèo cũng có tự trọng nha anh, không phải anh muốn nói gì thì nói nha. Đồng tiền của anh to như bánh xe bò, biết thế hôm qua tôi bỏ cho anh c.h.ế.t quách đi.

Ngồi trong nghe nghe tôi nói thế Giang Phong liền bật cười thích thú nhưng trong đôi đồng tử đen ấy lại tỏ ra một ý nghĩ rất sâu xa khó đoán. Rồi sau đó anh ta đưa tay lên cởi chiếc áo ra trước mắt tôi, vết thương trên đó đã được thay một miếng băng khác, rồi anh ta nhìn tôi nói một cách rất là vô ơn

- Cô mà không cứu thì người khác cũng cứu. Có khi còn làm tốt hơn cô đó. Cô có biết băng gạc và thuốc cô sử dụng cho tôi đã hết hạn hơn 1 tháng nay rồi không? Nếu tôi không kiểm tra lại thì có lẽ giờ đây vai của tôi đã bị hoại tử vì cô làm rồi đó.

Anh ta nói dứt lời liền phóng xe đi thẳng không để tôi trả lời lại được câu nào. Khoảnh khắc ấy tôi tức anh ách cố gắng hít sâu cho bản thân mình kiềm nén cơn tức mà chẳng được nên vừa đi vào phòng mà tôi vừa lẩm bẩm điên cuồng chửi tên Giang Phong đáng c.h.ế.t đó.

Biết là cứu người không cần người ta phải báo đáp ơn lại nhưng với thái độ của Tân quả thật chẳng thể nào chấp nhận nỗi. Và trần đời tôi cũng chưa thấy ai trở mặt nhanh như anh ta, câu trước vừa cảm ơn thì câu sau đã tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt tôi luôn rồi. Đúng là anh ta quá đáng vô cùng mà.

Cả đêm hôm đó tôi lại ngủ một mình trong phòng trọ, và những ngày tiếp theo nữa, dường như con Linh nó tan biến đi luôn, mà tôi biết nó đi với trai nên tôi cũng chẳng gọi nó, nó thì cũng chẳng gọi tôi mãi cho đến 2, 3 ngày sau nó về, thì nó lại tuyên bố với tôi một chuyện khiến tôi đầy bất ngờ

- Ê Nguyệt hôm nay tao dọn đi luôn nhé?

Tôi đang ngồi xếp quần áo để vào tủ nghe nó nói vậy liền ngạc nhiên nhìn nó hỏi lại

- Mày dọn đi? Ủa tao làm gì có lỗi với mày à Linh.

Nó lếch lại ngồi kế tôi, cái váy hai dây tuột xuống phô gần trọn bầu n.g.ự.c to đùng sồ sộ ra ngay mắt khiến tôi là con gái mà còn phải ngại ngần không dám nhìn, không nghĩ mới một thời gian ngắn rời xa cô nhi viện mà nó lại thay đổi nhanh thế này, chẳng còn là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm nữa, bây giờ tôi nhìn nó giống thiếu vải nhiều hơn.

Loading...