Tình Yêu Định Mệnh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:12:28
Lượt xem: 0
Tôi thấy cô ta cứng miệng và trả lời đanh đá lắm, nhưng khi quay đi thì đôi mắt đã đỏ ngầu chực khóc luôn rồi, mà thấy cô ấy đi ra tôi cũng vội nép sát luôn vào tường để cho cô ấy đừng thấy tôi. Tại nghe lén chuyện người, tôi biết mình cũng hơi vô duyên.
Định bụng cũng lẽn đi trở về phòng luôn nhưng bất nhờ phía trong đó tôi nghe có tiếng gọi mình
- Ra đi lén lút nghe chuyện người khác không thấy ngại à?
Tôi giật mình nghe anh ta nói vậy biết chắc là nói tôi rồi vì nãy giờ ở đây có mỗi mình tôi thôi, tự dưng tôi chột dạ, tim hơi run một chút, rồi tôi rụt rè đi ra đứng đối diện với anh ta tôi cười cười
- Tôi đi toilet vô tình thôi…
Anh ta đứng đó, gương mặt chẳng chút ấm áp nào nhìn thẳng vào tôi hỏi lại
- Vô tình hay do cô cố ý?
Tôi bực mình liền trả lời
- Tôi. Đã nói là vô tình rồi mà, nhưng ở đây là toilet mọi người được quyền ra vào, chuyện riêng của anh anh đứng ở đây nói thì người khác có nghe được cũng chẳng phải lỗi của người ta đâu.
- Đây là quán của tôi.
Tôi cau mày nhìn anh ta, định lắng nghe xem anh ta trả lời tiếp là gì nhưng không, nói ra năm từ đó là im luôn, tôi khó hiểu định lên tiếng hỏi quán của anh ta thì sao nữa nhưng rồi tôi chợt nhận ra có lẽ anh ta muốn nói quán này của ta thì ta có quyền nói ở đâu cũng được. Tôi hiểu như thế nên lập tức trả lời tiếp, vì đâu có thể để anh ta ngang ngược như vậy, bộ làm chủ rồi thì muốn gì là muốn đâu
- Chuyện của anh nhưng anh đứng ở đây nói là anh sai rành ra rồi đừng có bực tức người nọ mà kiếm chuyện với người kia như vậy? Sao? Anh nói quán này của anh thì anh muốn nói ở đâu cũng không ai được phép nghe à? Sao anh không nghĩ anh nói chuyện ở ngay toilet thế này thì câu chuyện của anh cũng đang bốc hơi thối và tôi là nạn nhân bắt buộc phải ngửi cái mùi thối đó à. Tôi chưa bắt đền anh là anh may rồi đó.
Lần này Giang Phong tự nhiên không dùng thái độ lạnh lùng đối với tôi nữa, cũng không đấu khẩu mà chỉ gật đầu rồi nói, ánh mắt anh ta nhìn tôi giờ đây trở nên thích thú hơn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-8.html.]
- Cứ cho là tôi sai đi. Giờ thì cô tránh đường cho tôi ra được rồi chứ?
Tôi bĩu môi nhìn anh ta rồi đứng nép một bên cho anh ta đi ra, tự dưng trong lòng dâng lên một trận khoái chí. Lần đầu tiên trong đời tôi dám trả treo với người khác xem ra cái gan của tôi nay đã to ra rất nhiều rồi…
Sau khi rửa mặt xong tôi trở lại vào phòng, vừa mới mở cửa ra tiếng nhạc lại dồn dập vào bên tai khiến cho tôi cực kỳ khó chịu, nhưng lại càng khó chịu hơn khi thấy Giang Phong lù lù ngồi một đống trong đây rồi. Trái lại với mọi người đang nhảy nhót thật sôi động thì hình ảnh Giang Phong lúc này lại toát ra vẻ lạnh lùng nguy hiểm. Anh ta chỉ ngồi một góc, bàn tay tự cầm lấy ly rượu rồi tự uống, tôi nhìn quanh ngoài chỗ Giang Phong ngồi còn trống thì chẳng có chỗ nào yên tĩnh nữa nên đánh bạo tôi đi lại ngồi xuống cạnh anh ta luôn.
Phát hiện có người ngồi cạnh anh ta liền quay lại nhìn tôi, tôi cũng vô tình quay sang nhìn anh ta.
Thấy tôi tự nhiên anh ta lại cười lạnh rồi khom sát vào tai tôi nói nhỏ
- Đúng là oan gia ngõ hẹp. Tôi quên mất cô là bạn của Linh chứ ? Vậy mà nãy giờ tôi cứ tưởng con mèo hoang nào đi lạc vào bar của tôi cơ đấy?
Tôi liếc nhìn anh ta, đúng là khó ưa nhưng không nghĩ anh ta cũng có lúc lại xéo sắc cỡ đó nên tôi cũng không vừa, nhẽo miệng cười trừ với anh ta rồi trả lời lại
- Anh ví tôi là mèo vậy tính ra anh cũng là động vật hiểu tiếng người nên anh mới nói chuyện với tôi đó ?
- Cô?
Nghe câu trả lời của tôi như vậy Giang Phong liền á khẩu, cái cảm giác anh ta không trả lời lại với tôi được nó khiến tôi khá là thích thú, tôi vui vẻ đến mức ngồi ngay cạnh anh ta mà bật cười tự nhiên luôn.
Giang Phong ngó qua thấy tôi cười gương mặt anh ta chợt đanh lại rồi quay quay đi chỗ khác, lúc nãy tôi có cảm giác Giang Phong đối với tôi như một đứa trẻ con vậy đó và tôi với anh ta có thể đấu khẩu rất thoải mái mà tôi chẳng phải ngại ngùng gì cả.
Nhưng tự dưng thái độ Giang Phong xoay chuyển rồi tôi nhớ lại cái thần thái lạnh lùng vô cảm mà lúc nãy anh ta đối xử với cô gái tên Hằng kia tôi liền im miệng lại luôn, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm, vì tôi sợ tôi chọc giận anh ta thì sẽ phải đối diện với thái độ đó một lần nữa.
Cũng may là tôi im xong thì Giang Phong cũng im luôn, và cũng từ lúc đó đến khi tàn tiệc thì anh ta không thèm nhìn đến tôi một lần nào nữa cả nhưng như vậy tôi cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều nên cũng không đắn đo suy nghĩ gì đến luôn. Anh ta ngồi uống rượu, còn tôi thì ăn trái cây cứ như vậy cho đến khi xong buổi tiệc và kéo nhau ra về.