Tình Yêu Định Mệnh - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:15:44
Lượt xem: 0
Rời đi
Mang balo trên vai, trước khi rời đi tôi đứng tần ngần nhìn quanh ngôi nhà một lần nữa, sau đó đi ra khoá cửa rồi bắt một chiếc taxi rời đi…
Ngồi trong xe, ngó nhìn ra ngoài cảnh vật như một thước phim lướt qua tự nhiên tôi cũng nhận ra thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, mới chớp mắt ngày nào đó tôi đã gặp được người đó, thế mà vừa quay đi mọi thứ đã trở thành là kỷ niệm.
Buồn nào rồi cũng qua,… gạt nước mắt tôi không nghĩ đến nữa. Tôi đi taxi đến thăm chị Thy, thăm con bé, thời gian này chị Thy đã khỏe nên tôi mừng lắm. Đưa thêm chi chị một số tiền để hai mẹ con chị sống và điều trị thuốc thang cho chị, ban đầu chị Thy ngại không lấy nhưng tôi nói mãi cuối cùng chị cũng nhận. Thăm chị Thy xong tôi ra về, rút trong balo ra tờ giấy tôi đưa cho bác tài bảo bác chạy đến địa chỉ đó giúp tôi.
Xe dừng lại, trước mặt tôi là một ngôi nhà cao tầng. Tôi xuống xe, nói với bác tài đợi mình một lúc.
Đưa tay lên bấm chuông cửa, một cô gái xinh đẹp từ trong bước ra. Tôi lịch sự cúi đầu với cô ấy rồi lên tiếng hỏi
- Chào chị, cho em hỏi đây có phải nhà của chị Mỹ Châu không ạ?
Cô gái đó nghe xong cũng lịch sự trả lời tôi.
- Đúng rồi Mỹ Châu là em của chị. Nhưng em ấy và bé Nga vừa bay sang Mỹ ngày hôm qua rồi. Chẳng biết em tìm em ấy có việc gì không?
Bay sang Mỹ, nghe xong tôi rất ngạc nhiên nên hỏi ngay
- Ủa chị ấy mới về đây sao lại đi nhanh vậy ạ?
- Đúng rồi em ấy mới về, nhưng do vết thương bé Nga bị nặng nên nó muốn đưa bé nhanh chóng ra nước ngoài chữa trị cũng như đoàn tụ với ba của bé đó em
- Dạ vâng. À chị ơi làm phiền chị cho em hỏi ba mẹ chị có nhà không ạ? Em muốn gặp ba mẹ chị.
Chị nghe tôi hỏi xong liền nhìn nhìn tôi một lúc sau đó mở cửa ra và nói
- Em vào nhà đi. Vào nhà rồi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-52.html.]
Tôi nghe vậy tưởng đâu là ba mẹ chị có nhà nên tôi đi ngay vào. Nhưng vừa bước vào đã thấy trên bàn thờ hai di ảnh đã được đặt trên đó.
Chị ấy tỏ ra hơi buồn, sau khi mời tôi ly nước mới nói
- Ba mẹ chị mất cách đây 5 năm rồi em. Mà nè em định hỏi về mối quan hệ của em và Mỹ Châu đúng không?
- Sao chị biết ạ?
- Thì nhìn em với con bé có khác gì nhau đâu. Mới gặp em chị đã nhận ra điểm giống nhau của hai đứa rồi.
Tôi cười buồn nói
- Dạ không giấu gì chị, hôm nay em đến đây là muốn gặp chị Châu để nói với chị rằng em là em ruột của chị ấy. Rồi sau đó em sẽ rời đi, tìm một nơi bình yên để sống ạ. Nhưng mà có lẽ em đã đến muộn rồi.
- Không sau, không muộn đâu em. Chị sẽ cho em số điện thoại của Mỹ Châu. Rồi hai chị em cứ liên lạc với nhau nhé.
- Dạ được vậy em mừng lắm. Chị cho em xin nha.
Sau khi nhận số điện thoại và thắp cho hai bác ấy nén nhang thì tôi cũng chào tạm biệt chị để ra về.
Ngồi trên xe taxi lúc này tôi mới thật sự cảm nhận được nỗi trống trải và lo lắng khi mà mình chưa biết phải đi về đâu. Cứ thế tôi nói bác tài cứ chạy. Cho đến khi tôi nghĩ ra điểm đến tôi sẽ nói bác ấy biết.
Hai năm sau
Mới đó mà thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã hai năm tôi rời thành phố ra Vũng Tàu này sinh sống. Nhớ lại lúc đó tôi cứ bắt bác tài chạy mãi chạy mãi mà vẫn không có điểm đến. Cuối cùng bác phải hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi thành thật trả lời rằng tôi không biết, tôi muốn tìm một nơi yên bình nhưng vẫn kinh doanh buôn bán được. Thế là bác bảo tôi ra Vũng Tàu với bác đi, gần chổ bác đang có một ngôi nhà nhỏ cho thuê, khu vực ven biển nên dễ sống lắm. Nghe đến đây tôi như bắt được vàng. Liền cảm ơn bác ấy rồi nói bác đưa tôi ra đó luôn.
Ban đầu ra nơi vùng đất mới tôi như con nai vàng ngơ ngác. Nhưng cũng may được gia đình bác lái taxi đó hướng dẫn nơi đây nơi kia nên dần tôi cũng quen. Lại có thêm số tiền của Giang Phong đưa cho mình, tôi lấy đó làm vốn. Thấy nơi đây khách du lịch đi biển nhiều, tôi bắt đầu tập kinh doanh. Ban đầu chỉ bán lai rai một hai thúng ốc luộc một ngày, sau đó quen dần lại được ủng hộ sau một năm tôi đăng ký kinh doanh và xây quán lớn hơn cuối cùng sau hai năm không ngắn không dài quán tôi đã có thể tuyển thêm vài ba người phục vụ để giúp mình phục vụ khách tốt hơn…
Thời gian ở đây nói chung cuộc sống tôi cũng tốt lắm, à tôi cũng đã liên lạc được với chị Mỹ Châu, chị ấy cũng nói là chị biết chuyện chị có người em do ba mẹ kể lại đã lâu, cũng có đi tìm tôi nhưng không được. Hôm ở viện chị đã ngờ ngợ nhận ra tôi nhưng vì tình hình bé Thiên Nga cấp bách nên chị phải đành đưa con bé ra nước ngoài trước. Chị hẹn tôi một thời gian nữa chị về hai chị em sẽ đoàn tụ.