Tình Yêu Định Mệnh - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:56
Lượt xem: 0
Quan hệ quyết thống
Với sự hối thúc của con Linh tôi đành phải đi lại đằng phía tủ, mở balo ra rồi lấy cái túi nhỏ mà sơ từng đưa cho tôi. Trong lòng tôi đã đinh ninh trong cái túi này sẽ có một tờ danh thiếp số điện thoại của một người đàn ông trong cô nhi viện như con Linh từng kể ấy thế nhưng tôi không ngờ rằng khi chúng tôi lấy ra từ trong túi. Lại là một bức ảnh màu đã cũ. Trong ảnh là hai đứa bé gái. Một đứa lớn, một đứa nhỏ đang nắm tay nhau.
Khi tôi chưa thoát khỏi nghi hoặc tại sao Sơ lại đưa tôi bức hình này thì con Linh chợt hét lên
- Nguyệt… mày mày xem…
Con Linh lật ngược tấm ảnh lại, trên đó là rất nhiều dòng chữ như một lá thư nhỏ. Tôi nhìn thật kỹ, run run đọc lấy nó
- Mỹ Châu sinh năm 1994, Như Nguyệt sinh năm 1999. Hai bé gái là chị em ruột, ba mẹ hai em bị tai nạn mất bỏ lại hai em.
Năm 2000 sơ có nhận nuôi bé gái tên Như Nguyệt. Còn đứa bé tên Mỹ Châu thì được một cặp gia đình hiếm muộn nhận về nuôi. Địa chỉ nhà của họ là xx… y…
Nếu sau nay hai đứa lớn, muốn nhận lại chị em thì đến địa chỉ ghi trên…
Đọc đến đây tay chân tôi bủn rủn, nước mắt nhoè đi rồi rơi xuống.
Nhìn con Linh, tôi nấc lên
- Vậy là cuối cùng tao cũng biết được thân phận của mình rồi Linh ơi, tao có ba, có mẹ, có cả chị gái nữa. Linh ơi tao không phải trẻ mồ côi mày ơi.
Con Linh thấy tôi khóc nó liền ôm tôi rồi an ủi
- Ừ, mày đừng buồn nữa, bây giờ mày nên đi nói với chị ấy để hai người nhận lại đi. Đúng là tao đã nghi ngờ đúng mà, làm sao trên đời này có hai người giống nhau mà lại không có mối quan hệ với nhau chứ?
Con Linh nói đến đây tôi liền buông nó ra, đưa tay quệt ngang nước mắt. Tôi e dè nói
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-50.html.]
- Nhưng mà không biết chị ấy có muốn nhìn tao không?
- Nếu là tình thân ruột thịt thì chắc chị ấy sẽ nhận lại mày mà. Mày phải tự tin lên chứ?
- Ừ, vậy để mấy hôm nữa tao đi tìm chị ấy xem sao!
- Ừ nè. Thôi nín đi đừng khóc nữa. Mới phẫu thuật xong ăn trái cây tao mua qua nè cho dưỡng sức lại nha.
Hôm đó con Linh ở lại nhà chơi với tôi đến tối hai đứa nấu cơm ăn chung luôn cho đến khi anh Nam qua đón nó mới về.
Con Linh về xong là tôi lại buồn, quanh đi quẩn lại rồi lại lên phòng nằm nghĩ. Cứ ngỡ Giang Phong sẽ không về như mọi ngày. Ai ngờ đến khuya tôi nghe tiếng xe chạy vào sân. Biết là Giang Phong về vì chỉ có anh ta mới có chìa khoá mở cổng thời nên nhanh chóng tôi bật dậy như cái máy rồi chạy xuống.
Nhìn thấy Giang Phong mệt mỏi, vừa vào nhà đã cởi bỏ áo khoác rồi nằm dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt u sầu chán nản. Tự nhiên nhìn thấy anh ta như vậy tôi không dám chất vấn gì cả mà chỉ lẳng lặng ra sau bếp nha cho anh ta một ly trà gừng đem lên.
Sau khi đặt cẩn thận lên bàn tôi mới nhỏ giọng nói
- Anh uống tý trà đi cho ấm bụng.
Nghe tôi nói Giang Phong mới lười biếng mở mắt ra. Không hiểu anh ta đã trải qua những gì mà hai mắt bây giờ đây đỏ ngầu đến đáng sợ. Anh ta cầm ly trà lên uống một ngụm sau đó nhìn tôi rồi nói
- Cô ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói
Tôi nghe lời ngồi xuống ngay. Không hiểu anh ta muốn nói gì với tôi nhưng thấy nghiêm túc lắm làm tôi cũng hồi hộp không kém.
Giang Phong đưa tay vào túi rút ra một chiếc thẻ, đặt xuống bàn trước sự tò mò của tôi. Anh ta nói
- Đây là 300 triệu còn lại tôi thanh toán luôn cho cô. Thật ra ban đầu tôi nghĩ cô về đây ở thời gian sẽ dài lắm, và việc cô cần làm rất nhiều. Nhưng tôi không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh chóng đến vậy. Nhưng do cô vì tôi mà bị thương xém chút mất mạng nên số tiền này coi như cô xứng đáng nhận được. Từ ngày mai cô không cần làm ở đây nữa đâu. Số tiền này có lẽ sẽ giúp cô sống tốt một thời gian đó.
Anh ta đẩy luôn chiếc thẻ về phía tôi. Còn tôi từ khi nghe xong những lời lẽ Giang Phong nói ra, đáng lẽ tôi sẽ vui lắm vì đã nhanh chóng xong việc và được rời khỏi, nhưng không hiểu sao tự nhiên tôi lại thấy buồn, không hiểu tôi đang luyến tiếc điều gì, hay là tôi đã không nỡ xa anh ta…