Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Định Mệnh - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:55
Lượt xem: 1

À nhắc đến Minh Hằng mới nhớ, tôi bật dậy như cái lò xo rồi ngồi tựa vào tường, nhớ lại những lời hai thằng mà Minh Hằng thuê chúng bắt tôi, bọn nó nói trước cũng gây ra một vụ tai nạn cho một cô gái là người yêu của Giang Phong theo lời của Minh Hằng. Tôi ngẫm nghĩ đó có phải là Mỹ Châu. Cô ta sau lần đó không c.h.ế.t mà được anh ta đưa ra nước ngoài trị hay không? Nghĩ đến đây tôi cảm thấy có lý lắm, à mà cũng phải để Giang Phong biết luôn chuyện này rồi sẵn thưa Minh Hằng ra tòa luôn

Nghĩ xong là tôi cầm điện thoại gọi cho Giang Phong ngay. Từng hồi chuông dài vang lên không hiểu sao tôi cảm thấy hồi hộp vô cùng, cho đến khi anh ta bắt máy tôi lại càng thêm mong đợi. Chẳng hiểu tôi đang bị gì thế này nữa, từ ngày bị Minh Hằng bắt cóc rồi Giang Phong ôm tôi, là tôi đã nãy sinh ra một cảm giác khác lạ lắm. Cứ mong ngóng và muốn gặp mặt anh ta.

- Tôi nghe!

Giang Phong lên tiếng, tôi giật mình thoát ra dòng suy nghĩ sau đó luôn miệng nói ra hết những suy luận của mình cho anh ta nghe, đặt biệt là nhấn mạnh bảo anh ta bắt hai thằng kia khai ra luôn vụ tai nạn mấy năm trước rồi tố cáo chúng một thể. Tôi nói nhiều lắm, cứ nghĩ Giang Phong sẽ khen tôi thông minh hoặc chí ít sẽ nói ra mấy câu cảm ơn tôi. Thế nhưng không ngờ anh ta chỉ đáp lại tôi vỏn vẹn mấy chữ xong rồi tắt máy

- Tôi biết rồi.

Chiếc điện thoại im lặng chợt khiến tôi hụt hẩng vô cùng, ngẩng người nhìn màn hình điện thoại tối um bất giác tôi chỉ biết hít một hơi thật sâu, tự cười chế giễu bản thân mình vì đã hi vọng quá nhiều. Tại sao tôi lại phải khó chịu, phải mong ngóng về một người không phải của mình cơ chứ. Mỹ Châu đã về rồi, anh ta là của cô ấy. Tôi đâu là gì để mà người ta phải thế này thế nọ với mình. Tôi đúng là điên rồ thật rồi.

Mấy hôm sau nữa Giang Phong cũng không về nhà, chỉ mình tôi trong căn nhà rộng lớn cứ đi tới đi lui đến chán ngắt. Nhưng cũng may là đang chán thì con Linh ghé qua. Vừa thấy nó cuộc đời tôi như có thêm sức sống. Hai đứa cứ luôn miệng hỏi thăm nhau

- Mày khỏe chưa? Mấy hôm nay tao đi Phú Quốc với anh Nam nên không ghé thăm mày được.

- Con người ta sung sướng quá đi du lịch này kia đồ nha. Chẳng buồn cho tao ở nhà suốt.

- Sung sướng gì đâu mày ơi. Anh Nam có việc ra đó nên tao đi theo thôi. Mà nghe tin mày bị thương tao lo lắm đó. Không ngờ con Hằng đó nó điên dữ vậy?

- Ừ xém chút nữa là mồ tao nay xanh cỏ rồi. À nhắc mới nhớ tao kể chuyện này cho mày nghe.

- Hả có chuyện gì nữa hả? Mày kể đi tao nghe nè.

Tôi cầm ly nước lên uống một ngụm sau đó thủng thẳng kể lại cho con Linh nghe từ chuyện tôi và bé Nga bị bắt cóc, chuyện hai thằng côn đồ nói vụ tai nạn, tới chuyện tôi bị thương nằm ở viện và gặp được Mỹ Châu. Cuối cùng tôi chốt lại với nó một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-49.html.]

- Mẹ Thiên Nga vẫn còn sống và quay về, có lẽ sau vụ tai nạn không chết, cô ấy đã được Giang Phong cho ra nước ngoài điều trị, nên khi cô ta về anh ta vẫn không có biểu hiện gì là quá ngạc nhiên. Và còn một điều lạ nữa.

Tôi nói đến đó thì tiếp tục cau mày suy nghĩ, ngồi cạnh con Linh cũng tò mò không kém nên nó lập tức hỏi tôi ngay

- Còn chuyện gì nữa mày kể tao nghe đi.

Tôi thở dài nói

- Mỹ Châu nhìn rất giống tao.

Tôi nói xong thì con Linh cũng ngỡ ngàng không kém. Nó không nói gì với tôi nhưng tự nhiên lảm nhảm gì đó, vừa nói nó vừa tỏ ra thần bí đến mức tôi phải vỗ vai nó rồi hỏi

- Nè mày đang nghĩ gì vậy?

Con Linh nhìn tôi một lúc và trả lời

- Nè Nguyệt, cái túi mà lúc trước sơ đưa cho mày mày còn giữ nó không?

Tôi hoài nghi nhìn nó nhưng rồi nhớ lại cái túi mình đang cất. Nhưng mà sao nó hỏi thì tôi không biết

- Tao còn, nhưng chẳng phải mày nói trong đó là số của một người nào đó cũng mở cô nhi viện sao. Của mày với của tao chắc cũng giống nhau nên đợt mày kể tao nghe vậy rồi tao cũng đâu có mở.

- Ê thế mày cất đâu rồi lấy ra cho tao xem thử đi.

- Tao cất trong balo ấy.

- Mày lấy ra ngay đi, không chừng của mày khác của tao đó!

Loading...