Tình Yêu Định Mệnh - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:53
Lượt xem: 0
Có tiếng bước chân đang đệm tiếng giày gót nhọn đang đi ngang rồi dừng lại ngay cửa phòng của tôi. Tôi lia mắt ngó ra bất ngờ khi thấy một cô gái đang đứng ngoài cửa, mới nhìn thì định khen cô ta xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ lại tôi chợt giật mình vì cô ta… cô ta rất giống tôi.
Đang run rẩy vì cái suy nghĩ đang hiện ra trong đầu mình, thì tôi lại càng ngạc nhiên hơn khi cô ta tự nhiên đi vào. Dừng lại ngay chiếc bàn mà Giang Phong đang ngủ, cô ta tự nhiên vỗ vai anh ta rồi cất giọng ngọt ngào
- Anh Tân ơi… anh ơi…
Giang Phong bị đánh thức liền ngẩng đầu lên nhìn, ngay giây phút anh ta nhìn cô ấy, ánh mắt lập tức sáng rực. Vội đứng bật dậy Giang Phong đưa tay bóp lấy hai bên vai cô gái đó thể hiện sự kích động vô cùng
- Em… em về từ khi nào? Tại sao không cho anh biết để anh đi rước.
Cô ta nhìn Giang Phong, mỉm cười với anh nhưng lại từ từ đưa tay lên gỡ hai tay anh ra khỏi người mình rồi mới chậm rãi trả lời
- Em về được mấy hôm rồi nhưng vì có việc bận nên em chưa nói cho anh biết được.
- Em khỏe rồi đúng không?
- Vâng em khỏe rồi ạ! À anh này em muốn gặp cô gái đã cứu con chúng ta.
Cô ta nói đến đây Giang Phong liền đưa mắt sang ngó qua tôi. Ánh mắt nhìn tôi đầy khó xử. Tôi không hiểu là anh dành ấy mắt này cho tôi là có ý gì, nhưng riêng tôi từ nãy giờ nghe anh và cô gái này trò chuyện tôi đã biết và hiểu được phần nào câu chuyện rồi. Hoá ra không phải cô gái bên nước ngoài là ai khác ngoài Mỹ Châu, là mẹ ruột của Thiên Nga, vì sao lúc đầu Giang Phong nói cô ta c.h.ế.t rồi nhưng giờ đây lại còn sống thì tôi chưa được tường tận sự việc. Nhưng mà tự nhiên khi cô ấy xuất hiện tôi lại thấy buồn buồn sao đó.
Chỉ tay về phía tôi. Giang Phong nói với cô ấy
- Là cô ấy.
Giang Phong nói xong cô ta liền bước lại gần tôi. Dáng vẻ xinh đẹp, cử chỉ dịu dàng nhưng sao khi thấy cô ấy tôi lại cực kỳ khó thở, cảm giác trong lòng mình nóng ran lên kỳ lạ lắm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-48.html.]
- Chào bạn, nghe nói bạn đã cứu con gái mình. Cảm ơn bạn nhiều nha.
Cô ta nói với tôi bằng ánh mắt vô cùng cảm kích, thái độ cũng thân thiện vô cùng. Tôi theo phép lịch sự cũng vội mỉm cười trả lời lại
- Đó là điều em cần phải làm mà, với lại Thiên Nga rất dễ thương. Nếu ai trong hoàn cảnh đó chắc chắn cũng sẽ hành động giống như em thôi. Chị không cần cảm ơn đâu ạ.
- Nhưng mà dù sao mình cũng phải cảm ơn bạn. À để đền đáp ơn bạn. Thời gian mình ở đây mình sẽ chăm sóc bạn cho đến khi bạn hồi phục nha.
- Không… không cần đâu ạ.
- Cần mà, bạn đang bị thương thế này nếu không có ai chăm sóc cũng không tiện cho bạn đâu. Đừng ngại nha.
Lúc nghe cô ta nhắc đến vết thương trên người tôi, bất giác tôi để ý Giang Phong có nhìn tôi, ánh mắt anh dừng lại nơi vết thương trên người tôi đang được băng bó. Ánh mắt cau lại, gương mặt trầm xuống như đang cố muốn giấu đi cảm xúc trong lòng.
- Em theo anh qua với Thiên Nga một lúc nhé. Con bé đang cần em
Giang Phong nói với cô gái đó rồi quay lại nhìn tôi nói
- Cô nằm nghỉ đi. Một lúc nữa tôi quay lại.
Một câu nói đơn giản từ miệng Giang Phong thốt ra thế thôi mà làm bộc phát toàn bộ cảm xúc trong lòng tôi. Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ vì cô ấy mà vô tâm với tôi, thế nhưng khi họ rời đi khỏi phòng, nhớ lại ánh mắt anh ta nhìn xuống vết thương của tôi, rồi bảo tôi nằm nghĩ anh ta sẽ quay lại. Bất giác tôi cứ thấy ấm lòng vô cùng dù đó chỉ là một sự quan tâm rất nhỏ.
Tôi nằm viện tầm 10 ngày thì được về nhà, trong mười ngày đó Mỹ Châu có đến chăm sóc tôi như lời đã hứa thật, nhưng càng gần cô ấy tôi có cảm giác lạ lắm nên cuối cùng cô ta ở trong viện với tôi 2 ngày là tôi đã nói khéo để cô ấy không cần đến nữa. Cho đến ngày tôi ra viện Giang Phong đưa tôi về nhà thì anh ta đi luôn mấy hôm không về, không biết có chuyện gì xảy ra nhưng Thiên Nga và tất cả mọi người đều vắng mặt, nhớ đến gương mặt Giang Phong ngày tôi xuất viện, hình như anh ta đang có một nỗi buồn gì đó, gương mặt u ám tôi nhìn thôi cũng thấy sợ nên lần đó định hỏi đến sức khỏe của Thiên Nga, tôi muốn biết con bé đã khỏe chưa, nhưng thấy Giang Phong như vậy tôi không dám hở môi. Cuối cùng là anh ta mất dạng luôn từ khi ấy.
Nằm buồn và chán, nhìn vết thương trên tay sâu ngoáy vẫn còn đang đỏ ửng mà tôi căm thù Minh Hằng tận cùng. Cô ta đúng là ác độc mà, Giang Phong có phải của cô ta đâu mà đã làm khùng điên cỡ đó. Cũng may là tôi mạng lớn không chết, chứ nếu tôi c.h.ế.t chắc tôi cũng hiện hồn về mà bóp cổ c.h.ế.t cô ta.