Tình Yêu Định Mệnh - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:47
Lượt xem: 0
Tôi càng đau đớn Minh Hằng càng hả dạ, bàn chân lại dùng thêm lực nhấn xuống tay tôi khiến nó càng sâu thêm một lỗ. Từ trong da thịt tôi cảm nhận xương cốt mình đang gãy, m.á.u từ nơi đó đang từng đợt chảy ra.
Đau quá, đau như c.h.ế.t đi sống lại, nước mắt tôi chảy thành dòng. Nếu có thể c.h.ế.t đi có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn bây giờ, cách hành hạ này của Minh Hằng đúng là không thể còn từ nào diễn tả được. Khi mà cô ta đang hả hê với thành quả mình đang làm. Thì tôi đã dần mất sức. Cơn đau vẫn còn dồn dập từ bàn tay dâng lên đến đỉnh đầu, tôi hoa mắt, không còn sức để la hét hay chửi bới nữa chỉ biết thều thào nói
- Làm ơn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi luôn đi. Đừng làm vậy nữa, đau lắm.
Bên kia Thiên Nga chứng kiến cảnh tôi bị hành hạ con bé khóc ngất ngất lên
- Mẹ ơi, buông mẹ con ra, buông ra đi mà!
- Con đừng khóc mẹ không sao đâu.
- Mẹ nói dối, các người mau buông mẹ Nguyệt ra đi. Mẹ c.h.ế.t đó…
Cả hai mẹ con nhìn nhau khóc, trong lúc tuyệt vọng khi mà sức lực mình đã cạn kiệt vì bị mất máu, tôi chỉ đành nhìn về phía Thiên Nga rồi mấp máy lời xin lỗi. Vì tôi sợ nếu Giang Phong không đến kịp, tôi cũng không giữ được mạng mình, thì Thiên Nga sẽ rơi vào tay Minh Hằng và gặp nguy hiểm mất. Cứ thế mà tôi cứ nhìn về phía Thiên Nga mãi, cố chấp gắng gượng nhìn từng chút an toàn của con bé cho đến khi hai mắt tôi dần muốn khép lại.
Định là sẽ buông xuôi tất cả thế nhưng khi tôi sắp lịm đi, tiếng cười giòn giã đầy khoái chí của Minh Hằng vang lên hoà với tiếng khóc sợ hãi của Thiên Nga thì từ bên ngoài, Giang Phong cùng một đám người liền xông vào.
Tôi vì nghe những tiếng bước chân dồn dập, tiếng gọi tên tôi quen thuộc từ miệng của Giang Phong phát ra cùng lúc cảm giác nặng nề dưới cánh tay mình được thả lõng. Vòng tay ấm, cùng làn hơi ấm nhanh chóng phủ lên người tôi tôi mới từ từ mở mắt ra một lần nữa, trước mặt tôi Giang Phong đang ôm tôi vào lòng, gương mặt lạnh lùng vốn có bây giờ đây lại tỏ ra lo lắng cho tôi rất nhiều. Anh ôm chặt lấy tôi, giọng anh khản đặc
- Nguyệt, cô có sao không hả? Mau mở mắt ra nhìn tôi đi. Tôi đã đến đây với cô rồi này!
Nghe tiếng anh ta gọi, tôi như từ dưới địa ngục được cứu sống trở về dương gian. Cố nhấc hai mi mắt, tôi nặng nhọc mở ra. Nhìn anh ta vì mình mà lo lắng, tôi chỉ biết cố gượng cười cho anh ta yên tâm. Thều thào tôi nói
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-45.html.]
- Anh đến rồi, tôi biết anh không thật hứa với tôi mà. Mau cứu Thiên Nga đi, đừng để con bé gặp nguy hiểm. Tôi… tôi sắp không xong rồi.
Kiếp nạn của Thiên Nga
Tôi thều thào dứt lời thì Giang Phong bất ngờ thay đổi vẻ mặt giận dữ cực độ anh buông tôi ra cẩn thận để tôi ngồi tựa vào góc tường. Rồi anh ta đứng lên xoay người lại, tấm lưng rộng lớn bao phủ như che trọn người tôi. Hai bàn tay nắm chặt thành quyền. Hố mắt đen sâu thẳm như cuồng phong đang nổi dậy, trên miệng ngữ khí vang lên thật lạnh lẽo.
- Con mẹ nó, cô hành động vượt qua giới hạn của tôi rồi.
Tôi vừa mệt, vừa đau muốn ngất đi nhưng rồi cố gắng vực dậy. Hé mắt ra nhìn Giang Phong lúc này đùng đùng nổi giận. Anh ta đứng đối diện với Minh Hằng. Cơ mặt nổi cả gân xanh. Nói
- Cô muốn bày trò gì nữa đây hả?
Minh Hằng vì sự xuất hiện bất ngờ này của Giang Phong thì có hơi hoảng sợ nhưng rồi cô ta vẫn cứng miệng trả lời
- Anh… sao anh biết nơi này mà đến.
- Cô không cần biết. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô? Cô bắt bọn họ để làm gì?
- Là tại cô ta, cô ta dám cướp anh khỏi tay em… em phải xử cô ta.
- Tôi là món đồ vật trong tay của cô hay sao mà cô nói người ta cướp của cô. Minh Hằng tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ. Giữa tôi và cô chẳng có một chút quan hệ nào. Cô bớt làm những trò điên khùng đi.
- Anh?