Tình Yêu Định Mệnh - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:42
Lượt xem: 0
Tôi vì đi bộ nên chen lấn một lúc cũng đi gần được đến cổng trường. Đang trông chừng xem Thiên Nga đã ra đến chưa khi mà những bé lúc sáng đi vào lớp cùng Thiên Nga đã ra hết rồi mà con bé thì vẫn không thấy. Hết ngóng đến trông hết chờ đến đợi, cho đến khi lượt người cứ thưa dần mà con bé vẫn chưa ra, bất chợt tôi thấy hơi sốt ruột, nên định đi thẳng vào lớp xem thử con bé đâu rồi thì bất ngờ đằng sau vai tôi bị đập một cái mạnh. Hoảng hốt quay ra nhìn trước mắt tôi là một người đàn ông nhìn hung tợn lắm. Hắn ta hỏi tôi có phải tên Nguyệt không. Tôi thật thà vừa gật đầu xong là hắn ta cùng một người nữa đưa tay lên bịt chặt miệng tôi rồi rinh lên bỏ vào xe luôn.
Dường như khi họ bịt chặt miệng tôi, trong tay họ có thuốc mê hay sao đó. Mà khi tôi vừa được quăng lên xe đã thoáng nhìn thấy bé Thiên Nga cũng đang nằm sõng soài trong đó, nhưng tôi không kịp nói hay phản ứng gì kịp nữa có lẽ do tác dụng của thuốc đã khiến tôi ngay lập tức chìm luôn vào trạng thái mê man bất tỉnh.
Chẳng biết tôi đã ngất đi bao lâu, và họ đã đưa tôi đi đến một nơi nào. Khi tôi tỉnh dậy xung quanh là một ngôi nhà hoang, phía trước ngôi nhà cây cối bao phủ um tùm không nhìn thấy lối.
Trong đầu lúc này vừa đau vừa lo sợ nhưng tôi không dám hét lên chỉ cố giữ cho mình bình tĩnh rồi đưa mắt ngó ngàng xung quanh. Nhìn thấy Thiên Nga bên cạnh, con bé vẫn còn đang ngủ say. Bên ngoài có hai thằng đang canh bọn tôi, chúng nó đang ngồi uống rượu. Thấy chúng không để ý tôi vội cố gắng nhích người đến bên con bé, khẽ lay Thiên Nga dậy nhưng con bé dường như không chút động tĩnh thế nên tôi chỉ biết đưa tay nâng đầu Thiên Nga ngã về phía mình, rồi cố gắng nhìn xung quanh một lượt nữa coi có thể chạy trốn bọn chúng hay không? Dù đó chỉ có một phần trăm hy vọng và tôi cũng chưa hiểu bọn chúng bắt tôi và con bé về đây với mục đích gì, chúng tôi sẽ an toàn hay là đi vô con đường một đi không trở lại.
Đang ngồi suy nghĩ để tính con đường thoát nạn, cái đầu thì đau như búa nổ, tôi tưởng chừng sẽ ngục ngã bất cứ lúc nào, nhưng vì có Thiên Nga bên cạnh nên tôi đành phải cố gắng chút sức lực yếu ớt của mình để bảo vệ con bé.
Bất chợt trong giây phút tôi thoáng nhìn thấy màn hình trên chiếc đồng hồ của Thiên Nga phát sáng, và hiển thị cuộc gọi đến là baba…
Tôi nghĩ ngay đến là Giang Phong gọi nên lập tức lấy tay cầm chặt cổ tay của Thiên Nga lại để che đi cái đồng hồ thông minh con bé đeo ở cổ tay rồi ấn nút nghe máy thật nhanh để bọn kia không nghe kịp tiếng chuông. Bắt máy rồi tôi cũng không nói gì, chỉ nghe đầu dây bên kia cũng tuyệt nhiên im lặng. Tôi không hiểu Giang Phong đang định gọi con bé có chuyện gì cần, hoặc anh ta đang biết chúng tôi bị bắt nên gọi. Thế nên tôi chỉ dám giả vờ lay lay người Thiên Nga rồi nói mấy câu không liên quan
- Nga ơi dậy đi con, dậy đi con. Chúng ta gặp nguy hiểm rồi, dậy đi con, xung quanh đây là nhà hoang cây cối um tùm mẹ sợ lắm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-42.html.]
Tôi vừa kêu con bé, vừa khóc vừa nói. Hai thằng ở ngoài cứ nghĩ tôi đang sợ nên nói như thế bởi vậy mà hai tên đó chỉ nhếch mép cười rồi thằng này nhìn thằng kia lên tiếng
- Con đó nó cứ lẩm bẩm cái gì trong miệng nó vậy?
- Nó gọi con bé nhỏ dậy để cứu nó đó mà.
- Haha ở đây thì trời cứu nó còn không kịp ở đó mà chỉ có hai mẹ con nó.
- Ừ, mà cũng thắc mắc không biết cô Hằng muốn xử bọn nó ra sao nữa ha mày, nhìn hai mẹ con nó cũng hiền hiền sao lại đắc tội với cô kia làm chi nữa.
- Thì chắc ganh ghét giựt chồng người ta nên mới vậy…
- Ừ mà nhắc mới nhớ, đúng là nhiều vụ như thế này thật. Mày có nhớ chuyện tai nạn giao thông mấy năm trước không? Cũng có con nhỏ tranh giành với cô Hằng mà phải đi đi về về vào ngày rằm đó?
- Mày không nhắc tao cũng quên rồi. Mẹ nó cũng may cô ta dàn xếp được chứ không tao với mày ngồi tù vụ đó rục xương…