Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Định Mệnh - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:40
Lượt xem: 0

Tôi vừa nói xong cứ nghĩ anh ta sẽ một mực bảo tôi lên xe để cho anh ta đưa về, như thế mới đáng mặt đàn ông. Thế nhưng không hề. Nghe tôi bảo không lên xe là ngay lập tức anh ta lái xe đi thẳng luôn. Khiến cho tôi đứng im tại chỗ hướng mắt nhìn hành động này của anh ta vừa bực dọc xen lẫn cảm giác hụt hẩng vô cùng…

Tôi đi bộ về nhà, lại tiếp tục lao vào công việc của buổi sáng. Hôm nay tôi không đi chợ vì đồ ăn trong tủ lạnh vẫn còn thế nên dọn dẹp xong còn thời gian rảnh tôi liền lên phòng gom gra nệm đi giặc vì thấy ngoài trời hôm nay nắng đẹp.

Gom xong ga nệm bên phòng mình tôi đi xuống. Nhưng vô tình khi ngó qua phòng Giang Phong. Nhìn cánh cửa đóng im lìm, ban đầu tôi bỏ qua vì sợ tự ý vào phòng anh ta sẽ bị ăn chửi nhưng rồi khi định bước đi xuống tôi nghĩ lại anh ta là con trai, chăn gối chắc lâu ngày chưa giặt. Thế là nhân tiện hôm nay anh ta chẳng có nhà tôi liền quyết định đi vào gom chăn ga giặt luôn. Đến chiều khi phơi xong tôi sẽ đem vào trải lại ngay ngắn như vậy anh ta cũng sẽ không phát hiện.

Nghĩ là làm tôi nhanh chóng mở cửa phòng đi vào. Nhanh tay tháo gra giường và ôm luôn chiếc chăn định đi xuống ngay. Nhưng vô tình vừa quay đi ánh mắt tôi lại trỗi lên tò mò muốn một lần được quan sát căn phòng này. Thế là dừng lại mấy giây, tôi đảo mắt nhìn quanh, đúng như tính cách lạnh lùng của Giang Phong, trong phòng đơn giản chỉ độc mỗi màu xám. Đến cả chiếc bàn làm việc cũng được chọn cùng tông với căn phòng. Nhưng mà… vừa nhìn trên bàn làm việc, tôi vô tình phát hiện ra một tấm hình được đặt trên đó. Sẵn trí tò mò tôi nhanh chân bước tới rồi cầm tấm ảnh lên xem.

Trông giây lát tôi không khỏi bàng hoàng khi mà trên tấm ảnh là một người con gái cùng với Giang Phong ôm nhau tình tứ. Điều lạ ở chỗ cô gái đó lại giống tôi rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-41.html.]

Bắt cóc

Trong nháy mắt toàn thân tôi như đông cứng lại. Cứ nhìn bức ảnh rồi lại suy nghĩ, như có một thế lực nào đó như đang thu hút tôi nhìn vào đó rồi tưởng tượng ra cảm giác quen thuộc vô cùng. Cứ thế mà bỗng chốc nước mắt rơi xuống hai bên mặt từ khi nào cũng chẳng hay.

Cho đến khi tôi giật mình nhận ra mình đã đứng quá lâu trong căn phòng này. Tôi mới lấy lại bình tĩnh vội lau đi mấy giọt nước mắt trên mặt mình vừa rơi xuống mà chưa hiểu nó rơi vì điều gì sau đó nhanh chân chạy nhanh xuống nhà. Vì tôi hiểu nếu như Giang Phong về anh ta bắt gặp tôi tự ý vào phòng chắc chắn sẽ cho tôi một trận chửi tơi bời.

Vừa làm việc vừa suy nghĩ lăn tăn trong đầu mà vẫn không thể hiểu tại sao Mỹ Châu cô ta lại giống tôi đến thế thế nên nguyên một ngày tôi đ.â.m ra nhức đầu kinh khủng. Làm xong hết việc nhà là tôi nằm ình ra giữa nhà luôn, cũng may Giang Phong hôm nay không ở nhà, Thiên Nga thì đi học nguyên ngày trong trường nên tôi thoát được cảnh nấu ăn. Cũng vì thế mà tôi được nghỉ ngơi thoải mái, rồi vô thức chìm luôn vào giấc ngủ mà chẳng còn thiết tha ăn uống gì vào bụng mình nữa.

Cho đến khi tôi giật mình tỉnh giấc ngó lên đồng hồ đã là 16h chiều. Cũng sắp đến giờ rước bé Nga mà trong bụng thì một phen trống rỗng thế nên nhanh chóng tôi nấu một bát mì húp vội sau đó nhanh chân đi bộ đến trường đón con bé về.

Đi gần đến cổng trường cũng là lúc đến giờ các bé đi ra. Phụ huynh đi đón con cũng tụ tập đông đủ. Mà bây giờ tôi mới có thời gian để ý nha, ở trường này học sinh toàn là con nhà giàu thì phải vì hai bên đường lúc này xếp hàng dài toàn là những chiếc xe hơi đắt tiền được đậu ngay ngắn từ đầu đường cho đến cuối đường. Cảm giác đông đúc phủ đầy sự giàu sang.

Loading...