Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Định Mệnh - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:38
Lượt xem: 0

Nói rồi Thiên Nga ngoan ngoãn đắp chăn và nhắm mắt ngủ. Đợi một lát cho con bé ngủ say tôi lại như một cái máy lập trình trèo xuống giường rồi đi xuống nhà đợi như ngày nào.

Thế nhưng khi tôi vừa xuống nhà đã bắt gặp ngay lúc Giang Phong mở cửa đi vào. Vừa trông thấy nhau, tôi có phần ngạc nhiên khi hôm nay anh ta về sớm.

- Hôm nay anh về sớm vậy?

Tôi bối rối lên tiếng khi mà Giang Phong từ nãy giờ cứ nhìn mình mãi. Nhưng rồi nghe tôi hỏi anh ta ngay lập tức hỏi ngược lại tôi

- Đêm nào cô cũng thức đợi tôi như thế này à?

- Sao… sao anh biết.

- Thế là tôi nói đúng?

- Ờ… thì thì…

- Tôi đã dặn cô đừng chờ cửa tôi mà?

- Tại tôi không quen với việc ở nhà một mình. Với lại hôm đó thấy anh trở về trên người đầy m.á.u nên tôi bị ám ảnh. Cứ thế mà tôi muốn đợi anh, đến khi thấy anh an toàn quay về nhà tôi mới yên tâm được.

Tôi lí nhí nói ra những lời từ trong suy nghĩ của mình cho Giang Phong nghe. Không phải tôi nói thế để nịnh anh ta hoặc có ý đồ gì cả. Tại tôi nghĩ sau thì tôi làm vậy thôi. Mà nói ra xong rồi tôi cũng sợ anh ta sẽ cười rồi xem thường mình, sau đó sẽ trả lời là anh ta không cần.

Thế nhưng khi nghe tôi nói vậy, ngay lập tức đáy mắt lạnh lùng của Giang Phong lại chuyển sang ấm áp. Anh ta mấp máy đôi môi, định nói ra gì đó với tôi nhưng rồi lại thôi. Thở dài một cái mạnh. Giang Phong buông lời

- Từ nay không cần đợi. Tôi sẽ về sớm.

Nói xong là Giang Phong đi liền lên phòng. Bỏ lại mình tôi đứng trơ trọi dưới nhà với câu trả lời ấy

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-40.html.]

- Từ nay không cần đợi. Tôi sẽ về sớm.

Tôi cứ lẩm bẩm mãi câu nói ấy trong đầu mấy lần. Cho đến khi hiểu được ý tứ trong đó vô thức tôi lại cong môi lên cười vui vẻ. Anh ta nói thế có nghĩa là bảo tôi đừng chờ. Vì tôi anh ta sẽ về sớm. Tôi nghĩ vậy chắc là đúng với ý anh ta rồi. Nhưng đến sau này khi tôi quyết định rời đi, tôi mới hiểu cái cảm giác, một người lúc nào cũng vì sự chờ đợi của mình mà xuất hiện ngay đúng lúc khoảnh khắc ấy sẽ rất ngọt ngào, nhưng nếu khi chờ mãi chờ mãi mà chẳng thấy nữa nó sẽ đau đớn đến tuyệt vọng. Nếu không vì sự chờ đợi của tôi mà làm ai đó rung động. Thì sau này có lẽ tôi đã không phải vì ai đó mà cam tâm tình nguyện quyết định rời đi.

Buổi sáng bắt đầu.

Vì hôm nay là ngày đầu tiên Thiên Nga đi học nên tôi gọi con bé dậy thật sớm. Vệ sinh cá nhân và thay đồ buộc tóc cho con xong là 3 người chúng tôi ăn sáng như thường lệ rồi đúng 7h Giang Phong lái xe chở chúng tôi đến trường. Thật ra thì ngôi trường gần nhà thôi đi khoảng 5p là tới nhưng Giang Phong vẫn muốn chúng tôi đi xe. Chắc là anh ta muốn ra vẻ ấy mà.

Ngôi trường mà Giang Phong đăng ký học cho Thiên Nga đúng chuẩn trường quốc tế luôn. Nhìn to đẹp và hiện đại lắm. Khi con bé vô trường còn được các cô ra dẫn tay vào nữa. Cảm nhận của tôi con bé học ở đây chắc sẽ thích lắm.

Trước khi vào lớp Thiên Nga có vẫy tay chào tạm biệt tôi. Tôi có hứa trưa sẽ đến rước con bé về. Đến khi Thiên Nga đi khuất vào trong, lúc này quay ra nhìn Giang Phong từ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh im lặng. Tôi mới tò mò lên tiếng hỏi

- Anh không thương con bé à? Ngày đầu tiên con bé đi học tôi không thấy anh có chút gì là lo lắng cả?

Tôi hỏi xong lập tức chỉ nhận lại cái nhìn trống không của Giang Phong cùng câu trả lời

- Con bé đi học lâu rồi chứ không phải ngày đầu tiên. Chỉ là hôm nay chuyển trường cho nó thôi.

- Ờ.

Tôi có chút hơi sượng người hoá ra là mình bị hố nên không nói gì nữa, nhưng trong lòng cũng vì thái độ cuả ai kia mà khó chịu vô cùng. Ờ thì là chuyển trường, cũng là ngày đầu con bé đi trường mới, cũng phải quan tâm nó mới đúng chứ. Đúng là cái đồ m.á.u lạnh mà.

- Đi về!

Tôi đang chửi lầm bầm trong bụng thì nghe tiếng của Giang Phong quát lên, cùng tiếng còi xe ting ting. Thế nhưng nhà cũng gần đây, tôi cũng biết đường về nhà nên ngay lập tức đáp lại anh ta

- Anh về trước đi. Tôi đi bộ về cũng được.

Loading...