Tình Yêu Định Mệnh - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:36
Lượt xem: 0
Nghe đến đây tôi vừa làm vừa quay ra nhìn, nhìn hai ba con của họ, nhất là sự lơ đễnh của Giang Phong dành cho con bé, tôi không khỏi cau mày khó chịu. Cảm nhận riêng tôi không biết có đúng không nhưng hình như Giang Phong không thương con bé nhiều thì phải, từ những câu đối thoại tôi cảm giác giữa ba con họ có một khoảng cách rất xa.
Nghĩ vậy thôi rồi tôi cũng gạt đi bởi vì vốn dĩ đó cũng không phải việc của tôi. Mà vừa quay vào bếp tiếp tục công việc thì bên ngoài tôi lại nghe tiếng xe chạy vào. Không phải một chiếc mà là hai. Ngó nhìn ra đó là xe của bọn anh Nam đến.
Họ đi vào nhà ngồi gom lại ở ghế bên cạnh Giang Phong, nghe đâu hỏi thăm sức khỏe của anh ta, và cả những thanh âm đầy tức giận cùng những câu chửi thề vang lên bởi những tính khí hung hăng mà tôi nghe thôi cũng đã thấy sợ.
Họ vào một lúc tôi có đem nước trái cây lên mời họ uống. Nhưng khi tôi quay đi thì nghe loáng thoáng trong đó một người lên tiếng
- Là vì cô gái này à đại ca?
Nghe vậy tôi có hơi chùn bước, trong lòng mơ hồ đến lo lắng vì không biết họ đang muốn nói gì? Cô gái họ nhắc đến là tôi hay là ai? Chỉ nghe tiếp theo Giang Phong lạnh giọng trả lời
- Không liên quan đến cô ta.
- Thế nhưng sao bọn bên kia lại đến bar gây sự. Còn nói vì đại ca đem gái về nên Cô Minh Hằng mới đau khổ rồi uống thuốc tự tử.
- Cô ta có c.h.ế.t thì cũng không liên quan đến ai cả. Còn chuyện này để anh điều tra sau mọi người không cần lo lắng đâu.
- Không cần điều tra thì bọn em cũng biết nguyên nhân do đâu. Cô gái này đại ca đem về thật sự rất giống cô Mỹ Châu.
- Đúng giống rất giống luôn.
- Bọn bây im đi.
Tiếng quát rất lớn từ Giang Phong phát ra khiến cho tôi, à mà không chỉ riêng tôi mà tất cả những ai ở đây đều không khỏi khiếp sợ. Tôi không dám đứng ở gần đó nữa mà nhanh chân chùn luôn xuống phía sau. Cho đến khi cảm giác an toàn rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm và không ngừng đặt ra những câu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-39.html.]
Đầu tiên là Minh Hằng, lúc nãy tôi nghe cô ta tự tử, không lẽ cô ta xinh đẹp, thông minh nhưng yêu Giang Phong lại mù quáng đến mức phải hủy mình như vậy sao? Nhưng mà cô ta tự tử bây giờ sao rồi, đã c.h.ế.t hay còn sống? Còn nữa, Mỹ Châu, cô gái đó và tôi chẳng lẽ rất giống hay sao?
Tôi cứ thắc mắc mãi trong đầu mà không có câu trả lời. Mãi cho đến khi mấy người đó rời đi tôi vẫn còn đứng im bên trong nhà bếp. Và khi nghe tiếng của Giang Phong gọi mình lên trông chừng Thiên Nga tôi mới dứt được dòng suy nghĩ rồi lật đật đi vội lên phòng.
Mấy ngày sau đó, vết thương trên người Giang Phong cũng dần hồi phục. Anh ta đi lại bình thường, ban ngày tôi nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc Thiên Nga Giang Phong vẫn dùng cơm tôi nấu. Trộm vía tỉ lần anh ta ăn rất ngon miệng và không hề chê tôi nấu dỡ thế nên công việc trong bếp vô tình lại thêm phần khiến cho tôi cảm thấy thích thú.
Đêm đến thì vẫn như thường lệ Giang Phong lại vắng nhà đến khuya mới về. Tôi thì vẫn dỗ Thiên Nga ngủ cùng với mình. Đêm nào cũng thế, hai mẹ con thủ thỉ nói chuyện cùng nhau. Cho đến khi con bé ngủ say tôi lại cẩn thận khép cửa phòng lại rồi đi xuống nhà. Ngồi ở ghế sopha, cứ nhìn mãi lên chiếc đồng hồ treo trên tường, trông ngóng bóng dáng của Giang Phong đến khi thấy anh ta về tôi mới an tâm đi ngủ. Không hiểu sao tôi lại làm như thế dù cho Giang Phong không hề yêu cầu tôi phải đợi anh ta. Nhưng tôi lại cam tâm tình nguyện chờ đợi mà chẳng có một lý do nào thuyết phục.
Đêm nay cũng thế, buổi chiều sau khi dùng cơm xong Giang Phong nói với tôi anh đi mua sách vở và quần áo cho Thiên Nga, với lại anh sẽ ghé qua bar rồi khuya mới về. Vẫn bảo tôi không cần canh cửa
Nói rồi anh ta lại lên xe rời đi. Lúc này con bé bên cạnh lại lên tiếng hỏi tôi
- Sao ngày nào ba Tân cũng đi vậy mẹ. Ba Tân không ngủ cùng mẹ à?
Nghe con bé hỏi mà tôi chỉ biết cười trừ, cái gì mà ngủ chung cơ? Tôi với anh ta có là gì đâu?
- Sao con lại hỏi vậy?
Con bé ngây thơ đáp lại
- Con thấy bà ngoại với ông ngoại hay ngủ cùng nhau.
- À tại bà ngoại và ông ngoại con không có việc bận. Còn ba Tân bận rất nhiều việc nên không thể ở nhà được. Mà nè thôi con ngủ đi. Nghe ba nói ngày mai sẽ cho con qua trường mới để học đó.
- Dạ mẹ. Con chúc mẹ ngủ ngon.
- Ừ mẹ chúc con ngủ ngon.