Tình Yêu Định Mệnh - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:34
Lượt xem: 0
Tự nhiên vô thức nhớ lại những ngày ở cô nhi viện, nước mắt tôi lại rưng rưng. Giang Phong nhìn biểu cảm của tôi như thế nên không hỏi gì tiếp. Anh ta hắng giọng một cái thật to rồi nói với tôi
- Cô đút tôi ăn đi.
Nghe vậy tôi liền tròn mắt nhìn lại Giang Phong?
- Đút ăn? Hai tay anh còn lành lặn cơ mà sao không chịu tự ăn mà bắt tôi đút.
- Tôi đang bị thương cô không thấy à? Hay tay cũng đau nên không nhấc nổi.
- Có thật không đó? Bị thương ở n.g.ự.c thì liên quan gì đến hai tay?
- Cô không tin thì xem đây. Mà nè cô đang được tôi thuê đó? Mấy chuyện nhỏ thế này cô làm không được thì tôi có nên cân nhắc về chuyện đổi người không đây?
- Anh?
Vừa nói Giang Phong vừa cố nhấc tay anh ta lên cho tôi xem. Hình như là anh ta nói thật thì phải, cũng cố gắng lắm mà tôi chỉ thấy hai cánh tay anh ta run run đưa lên được một lúc thôi lại phải hạ xuống vì đau. Thôi thì anh ta đã như vậy, tôi lại là người được anh ta đưa về đây nên biết sao được, anh ta không ăn được thì tôi đút thôi. Thế là tôi lại cầm bát cháo lên, múc một thìa cháo đưa vào miệng của Giang Phong. Công việc tuy là rất đơn giản thế nhưng thực sự lại không hề đơn giản một chút nào khi mà lần đầu tiên ngồi ở một khoảnh khắc thật gần gũi với Giang Phong thế này, được nhìn rõ từng ngũ quan trên gương mặt nam tính ấy. Bỗng chốc trái tim trong lồng n.g.ự.c của tôi nó cứ đập dồn dập mãi dù cho tôi cố gắng kìm chế vẫn không có cách nào cho nó trở lại trạng thái bình thường được. Cứ thế mà từng giây từng phút ngồi cạnh Giang Phong đút cho anh ta từng thìa cháo nóng. Gương mặt tôi đã nhanh chóng không nghe lời cứ thế càng nhìn Giang Phong nó càng đỏ bừng lên như hai quả cà chua chín mọng…
- Mặt cô dính gì kìa?
Nghe anh ta hỏi tôi có chút giật mình vội đưa tay lên chùi mặt mình liên tục rồi đáp lại
- Ơ sao anh hỏi vậy? Mặt tôi cũng bình thường mà.
- Cô xem kỹ lại đi. Dính sự đẹp trai của tôi lên mặt cô kìa.
Nghe vậy biết anh ta đang chọc mình, tôi lập tức nói lại
- Sao anh lại nói vậy?
Giang Phong khẽ cong môi lên rồi tiếp tục trêu tôi
- Nãy giờ cô nhìn tôi rồi đỏ cả mặt kìa? Chắc vì tôi đẹp trai có đúng không
- Tôi… tôi nhìn anh lúc nào chứ vớ vẫn.
- Có thật không nhìn?
- Không?
- Không nhìn vậy sao đỏ mặt?
- Mặt tôi lúc nào mà chả đỏ? Không nhìn anh tôi cũng đỏ mặt đấy thôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-38.html.]
- Vậy à? Thế lúc nào cô cũng đỏ mặt à?
Giang Phong cứ hỏi tôi mãi về một chuyện càng làm cho tôi thêm lúng túng. Trên mặt cảm giác lại nóng ran hơn dù cho tôi đã cố tình không thèm nhìn anh ta nữa. Cứ thế tôi càng trả lời anh ta lại càng được nước nói mãi.
- Ờ thì mặt tôi lúc nào cũng đỏ vậy đó, sáng đỏ, trưa đỏ, chiều đỏ, tối cũng đỏ chứ không phải vì anh đẹp trai mà tôi đỏ mặt đâu? Là như vậy đó anh đã vừa lòng chưa?
- Thế người ta nói con gái mặt đỏ là do gì cô biết không?
- Do gì hả?
Đột nhiên lần này Giang Phong nhìn tôi rồi nở một nụ cười khoái chí. Còn tôi thì cũng đang rất tò mò không biết anh ta đang định trả lời tôi như thế nào? Thế nên tôi lại tiếp tục hỏi
- Do gì anh nói đi.
Giang Phong lại cười, nụ cười càng thêm láu cá.
- Là do… à mà thôi… bao giờ cô có người iu đi rồi cô sẽ biết…
- Tôi cứ nghĩ anh bị thương nặng lắm nhưng nghe anh xéo xắc cỡ này tôi cũng đỡ lo hơn rồi!
- Cô lo cho tôi?
- Lo tôi mất tiền thôi.
- Cô?
- Anh ăn đi.
Tôi nói xong là liên tục đút cho anh ta ăn hết bát cháo xong đi ngay ra bếp dọn dẹp. Chứ còn ở trên đó đấu khẩu với Giang Phong chắc tôi tức chết. Ấy mà tự nhiên nghĩ lại với tính cách trầm tĩnh lạnh lùng như Giang Phong, tôi không nghĩ có lúc anh ta lại thoát vai và nhây đến như vậy? Có chăng trong người anh ta là hai tính cách thì phải.
Tôi dọn dẹp bên này, phía ngoài phòng khách lại loáng thoáng nghe Giang Phong với Thiên Nga nói chuyện.
- Ba đã khỏe chưa ạ!
- Ba khỏe rồi.
- Mà sao ba lại bị thương?
- Con còn nhỏ không hiểu được đâu.
- Thế ba có đau không? Con lo cho ba lắm
- Ừ thôi con ngoan lên phòng xem ti vi đi. Ba muốn yên tĩnh.