Tình Yêu Định Mệnh - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:32
Lượt xem: 0
Sau một đêm dài cuối cùng trời cũng sáng. Những ánh nắng bắt đầu chiếu sáng xuyên qua những khe lá rồi đ.â.m thẳng vào gian phòng khách. Bé Nga cũng đã tỉnh giấc con bé từ trên lầu đi xuống. Thấy ba nằm trên ghế, dưới lồng n.g.ự.c bị thương nên con bé có hơi sợ, ánh mắt dáo dác tìm tôi.
- Mẹ ơi… mẹ ơi…
Tôi đang nấu cháo ở trong bếp. Nghe tiếng con bé gọi tôi liền thò đầu ra trả lời
- Mẹ đây này…
Con bé thấy tôi liền chạy tít lại
- Mẹ Nguyệt ba Tân bị gì thế ạ?
- Ba đang bị thương? Con đừng làm ồn để ba ngủ nha.
- Dạ. Mà sao ba bị thương vậy mẹ?
- Chắc là ba đi đường không cẩn thận nên trúng cái cột đèn đó con!
- Nhưng sao lại trúng cái cột hả mẹ. Ba con đi xe hơi mà?
Trước những câu hỏi của con bé mà tôi chẳng biết phải nói sao? Haha ban đầu định nói như thế để nó không hỏi, ai ngờ nó còn thắc mắc nhiều hơn nữa. Đúng là không được nói dối trẻ con cơ mà
Nghĩ thế tôi lại bật cười sau đó xoa đầu Thiên Nga. Tôi nói
- À con đánh răng rửa mặt chưa hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-37.html.]
- Con xong rồi mẹ.
- Vậy con lại bàn ngồi đi. Mẹ nấu cháo xong sẽ múc ra cho con ăn nha
- Dạ mẹ.
Con bé xem ra ngoan lắm. Tôi nói là ngoan ngoãn nghe theo. Nó ngồi im lặng trên bàn, chờ tôi múc cho một bát cháo là tự múc ăn luôn. Nhìn con bé càng ngoan tôi lại càng thấy thương. Bất giác cũng nhớ lại bé An con chị Thy. Lòng tôi lại chợt nặng trĩu. Không biết rồi mai đây con bé lớn lên, mẹ lại bệnh tật, không biết con bé sẽ sống thế nào, ai là người dìu dắt con trong những năm tháng đầu đời. Hay là con cũng sẽ giống như Thiên Nga bây giờ. Luôn thiếu thốn tình cảm đến mức phải luôn một mình chịu đựng.
Nghĩ đến chuyện đó tôi lại rơi nước mắt, dù rằng chuyện anh Quân đối với tôi tôi căm phẫn vô cùng, thế nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Với chị Thy và bé An tôi vẫn là người có lỗi.
Có tiếng ho vang lên cắt ngang đi dòng suy nghĩ của tôi. Tôi lia mắt ngó lên, nhìn Giang Phong đang cố gắng ngồi dậy nhưng hình như đau lắm nên loay hoay mãi anh ta vẫn chưa cử động nổi. Thấy cũng tội nên tôi nhanh chóng đi lên, không nói không rằng đưa tay đỡ anh ta ngồi tựa lưng vào ghế. Xong xuôi trước cặp mắt đang nhìn tôi trân trân, tôi hỏi
- Anh đói chưa? Tôi đem cháo lên cho anh ăn nha.
Hỏi xong tôi cứ nghĩ Giang Phong sẽ từ chối vì bản tính anh ta vốn lập dị nhưng ai ngờ anh ta không nói không rằng mà gật nhẹ đầu. Vô thức trong lòng tôi dâng lên cảm xúc khó tả đến kỳ lạ cũng bởi vì cái gật đầu này. Không định nghĩa được mình đang nghĩ gì, có phải vì anh ta chịu ăn đồ tôi nấu mà tôi vui hay không cứ thế mà tôi lại nhanh chân đi xuống đem cháo lên cho anh ta ngay.
Cẩn thận bưng bát cháo trên tay tôi đi tới đặt xuống bàn rồi nói với anh ta
- Anh ăn đi, đây là cháo cá lóc đồng sống ở ao ruộng mấy vùng quê tôi mua được của cô ngoài chợ bán, cô bảo hôm qua cô về quê người ta bắt được mấy ký bán cho cô nên hôm nay lên đây cô bán, lâu lắm mới có cá đồng chứ thường ngày chỉ có cá nuôi thôi đó. Anh ăn đi cho nóng, cá này ăn tốt lắm.
Giang Phong nghe tôi nói, hai đầu lông mày rậm bất giác cau lại. Nhìn tô cháo tôi nấu còn nghi ngút khói bất giác tôi thấy trên môi anh ta nhếch lên một nụ cười như có như không.
- Cô cũng rành về cá đến vậy à? Tôi cứ tưởng cô vụng về lắm đấy?
Không biết là anh ta đang mỉa mai hay khen mình, nhưng tôi vẫn thật thà đáp lại.
- Vì từ nhỏ tôi sống ở cô nhi viện, mà trong cô nhi viện thì làm gì được ăn những món ngon. Lâu lắm chúng tôi mới được ăn thịt còn lại hầu như tất cả các món thường ngày đều là cá. Thế nên ăn riết thành quen nên loại cá nào tôi cũng biết hết do được sơ chỉ dạy đó.