Tình Yêu Định Mệnh - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:23
Lượt xem: 0
Giang Phong mặc kệ cô ta nói anh vẫn im lặng và không trả lời. Đáy mắt lạnh lùng không chớp khiến cho tôi bên ngoài này nhìn thôi đã cảm thấy tổn thương giùm cho Minh Hằng. Cô ta thật xinh đẹp, vóc dáng chuẩn ba vòng, lại là con nhà giàu, yêu anh ta tha thiết thế mà không hiểu sao Giang Phong lại phũ phàng như vậy. Sẵn dịp này tôi cũng muốn nghe thử xem nguyên nhân là thế nào. Nên nhanh chóng tôi đi thật nhẹ nhàng lén lút bước tới gần cửa nhà hơn rồi núp vào một góc an toàn.
Minh Hằng không nhận được câu trả lời thỏa đáng của Giang Phong, cô ta lại cố chấp đưa tay ôm chầm lấy Giang Phong, hai bầu n.g.ự.c lấp ló sau lớp váy cúp n.g.ự.c cọ xát vào người anh ta rồi tiếp tục lên tiếng
- Tại sao anh lại đối xử với em như thế hả? Có gì thua cô ta chứ, xinh đẹp, giỏi giang và thành đạt. Em có tất cả còn cô ta chỉ là một đứa con gái bần hèn mà thôi. Anh Tân. Anh suy nghĩ lại đi, dù sao thì em và anh cũng đã từng…
Không để Minh Hằng nói hết câu Giang Phong đã thản nhiên đưa tay phũ phàng đẩy mạnh Minh Hằng ra khỏi người mình. Thở hắt một hơi mạnh, anh ta trầm giọng trả lời
- Vì yêu. Chỉ cần tôi yêu cô ấy thì trong mắt tôi dù cô có hoàn hảo cỡ nào đi chăng nữa thì tôi cũng không có hứng. Cô cũng đừng nên nhắc lại chuyện quá khứ, vì đã là quá khứ thì chắc chắn sẽ không quay trở lại tương lai đâu.
- Anh? Anh nói anh yêu con nhỏ nhà quê nghèo kiết xác đó à? Giang Phong anh điên rồi đúng không?
- Tôi bình tĩnh hơn cô nghĩ đó. Chứ nếu mà tôi điên là tôi đã yêu cô lâu rồi.
Nghe câu trả lời của anh ta mà tôi không kìm được xém chút là phụt cười thành tiếng nhưng may sau tôi bịt miệng lại kịp, chứ không thôi Minh Hằng mà phát hiện tôi trong lúc này chắc cô ta xé xác tôi ra thành bã mất. Còn Giang Phong nữa, cái gì mà hứng với không hứng chứ? Điên với không điên. Anh ta nói chuyện mà chẳng sợ làm người ta quê hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-32.html.]
Lại tiếp tục ngó vào trong khi tôi nghe Minh Hằng mất bình tĩnh rồi gào vào mặt Giang Phong thật lớn
- Anh… anh dám nói chuyện với em như thế à? Anh không sợ khi anh đắc tội với em thì công ty của ba mẹ anh sẽ phải phá sản, còn con nhỏ mà anh yêu anh có bảo đảm nó sẽ an toàn khi ở bên anh không? Nói trước, em không để yên cho ai dám cướp lấy những gì mà em muốn đâu.
Với những lời đe dọa của Minh Hằng, trong lòng tôi không khỏi run rẩy, dù biết những lời nói của Giang Phong là giả tạo, và tôi cũng chỉ là một vật đứng ra thay thế, nhưng tôi sợ thật sự, sợ cô ta nghĩ chúng tôi yêu thật rồi lại làm liều.
Còn Giang Phong, trái ngược với biểu cảm run rẩy của tôi thì anh ta lại nhìn Minh Hằng sau đó cười khẩy một cái. Chẳng có chút gì gọi là sợ cả.
Giang Phong gằn giọng với Minh Hằng
- Cô cứ việc muốn làm gì thì làm tôi không cản, cũng chẳng cần phải dọa tôi. Nhưng nên nhớ một điều rằng, trước khi là chủ một quán bar có tiếng tôi cũng từng là một đại ca giang hồ. Nếu có bất kỳ ai dám dồn người thân của tôi vào chỗ c.h.ế.t thì chắc chắn tôi cũng sẽ không để kẻ đó được toàn th. â. y đâu.
- Anh… ?
Trước lời nói thét ra như lửa từ miệng Giang Phong, Minh Hằng có vẻ đã nhún nhường hơn rồi. Cô ta không nói được gì chỉ vừa khóc vừa đứng nhìn Giang Phong mãi rồi lại uất ức nấc lên. Cho đến một lúc sau không thấy Giang Phong ngó ngàng đến cô ta, cô ta định quay đi ra về thì bất ngờ từ trên lầu Thiên Nga đi xuống, con bé vừa nhìn thấy Minh Hằng có mặt nơi này thì gương mặt đã lộ rõ sự sợ hãi sau đó túm chặt lấy tay của Giang Phong rồi nói
- Ba ơi… con sợ.