Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Định Mệnh - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:20
Lượt xem: 0

Thật sự là tôi rất tò mò về chuyện của Giang Phong nên mục đích gặp con Linh hôm nay chỉ là phụ thôi, cái chính là tôi muốn biết về gia đình anh ta. Ban đầu tôi cứ nghĩ anh ta là trai tân chưa có vợ con gì cả chỉ muốn tôi làm bạn gái hờ là bức bình phong che mắt mẹ anh ta để kéo dài đến khi bạn gái anh ta về mà thôi. Nhưng không ngờ chỉ mới ngày đầu tiên tôi đã phát hiện ra mọi chuyện không như tôi nghĩ. Anh ta còn có cả một đứa con gái riêng đã lớn, lại thêm câu chuyện vợ mất, bạn gái ở nước ngoài và một vị hôn phối do ba mẹ áp đặt. Nghĩ đến thôi mà tôi đã cảm thấy thật sợ hãi không thể ngờ rằng Giang Phong lại đào hoa đến như vậy?

Ngồi hướng mắt nhìn con Linh tôi chờ đợi nó trả lời, còn nó gương mặt nó hơi lặng đi. Nó cứ nhìn tôi, đắn đo như nữa muốn nói nữa lại không.

Tôi sốt ruột nên lại hỏi

- Mày im lặng là sao? Mày định không muốn nói với tao hả Linh.

Con Linh thở dài. Lưỡng lự một lúc rồi nói

- Thật ra thì tao cũng chỉ biết chuyện của anh ấy vài tháng nay thôi.

- Vậy sao lúc đầu mày không nói tao biết. Lại để tao nhận lấy công việc này. Mày có biết xui xui tao ở nhà anh ta sẽ bị đánh ghen nhầm hay không hả?

- Thì tao thấy mày cần tiền nên tao giới thiệu cho mày thôi. Ủa vậy mày nghĩ làm gái thì không bị đánh ghen à? Ban đầu mày cũng đồng ý với tao theo anh Nam làm gái mà. Giữa làm gái trong quán nay đi khách ông này, mai đi khách ông kia chưa kể mấy bà vợ già còn ghen ngược rồi đánh ghen các kiểu, thì bây giờ mày chỉ phục vụ mỗi mình anh Tân, đó gọi là anh Tân đang bao nuôi mày đó, tốt hơn cái danh gọi làm gái rất nhiều, tiền kiếm được cũng nhiều hơn khi đi quán. Vậy mày nghĩ chỗ nào ổn hơn hả ?

- Nhưng mà tao… tao… tao thấy không ổn và xấu hổ lắm.

Tôi bất lực, ngập ngừng nhìn con Linh không nói nên lời. Thật sự thì cũng đúng như nó nói, hiện tại tôi ở cùng với Giang Phong không có áp lực gì nhiều lại được nhiều tiền. Nhưng mà đúng là tôi cũng đang rất sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-30.html.]

Nhìn tôi ngồi đực ra đấy không trả lời lại được, con Linh liền cầm ly nước lên nó uống tiếp một ngụm cho thông cổ rồi tiếp tục nói với tôi.

- Tao đã từng nói với mày một câu này chắc mày vẫn còn nhớ chứ? Trên đời này sĩ diện không có mày ra tiền được nên dẹp mẹ cái sĩ diện qua một bên đi. Cũng như tao đây nè…

Nói đến đây bất chợt con Linh nó nghẹn lại, tôi thấy mắt nó vô thức đỏ hoe sau đó rơi xuống hai bên má những giọt nước mắt nóng hổi nữa nhưng mà nó đã kịp vội lau đi. Rồi nó nói

- Lúc trước tao cũng chật vật như mày, cũng lang thang khắp nơi tìm việc chứ không phải như mày nghĩ số tao tốt tìm việc tốt như mày thấy đâu. Lúc đó tao đã rất chán đời, bất lực khi công việc không có mà tiền thì lại không? À mày có nhớ cái túi có tờ giấy mà sơ dặn mình khi gặp khó khăn thì mở ra rồi sẽ có người giúp mình hay không?

Nghe con Linh hỏi đột ngột như thế tôi có hơi giật mình, nhưng rồi chợt nhớ ra chiếc túi tôi vẫn còn giữ nên liền nôn nóng nghe thử con Linh nói gì tiếp về chuyện chiếc túi

- Tao nhớ… rồi mọi chuyện sao nữa mày kể tiếp đi.

Lúc đó trong lúc tuyệt vọng, tao đánh liều mở ra mày biết trong đó là gì không?

Tôi lắc đầu

Con Linh cười nhếch môi

- Là một số điện thoại. Lúc đó trong đầu tao chợt xuất hiện một hy vọng mong manh đó sẽ là số điện thoại của ba hoặc mẹ tao, họ bỏ tao đi và rồi hối hận nên cho sơ số điện thoại để tao liên lạc với họ. Tao ngây thơ vậy đó nên liền mừng rỡ bấm gọi vào số ấy. Nhưng cho đến khi tao nghe trong điện thoại lời người đàn ông trong đó nói ông ta đang cai quản một mái ấm mới, trong đó rất nhiều trẻ em cần được chăm sóc. Nên ông ta bảo với tao rằng nếu tao không có chỗ ở thì cứ sang đó ông ta sẽ nhận tao theo lời sơ gửi gắm với điều kiện tao phải lo lại cho mấy em nhỏ. Mà mày biết rồi đó, đã rời đi khỏi mái ấm thì tao không mong sẽ đến một mái ấm khác nữa đâu. Thế là tao tuyệt vọng xé luôn tờ giấy rồi thẫn thờ bước đi dưới vỉa hè rộng lớn, với cái nắng ngang đầu đang rọi xuống người tao. Vừa đói vừa lả một lúc sau tao chịu không nổi cuối cùng tao xỉu luôn. Cho đến khi tao tỉnh lại… thì đã ở trong một căn phòng sang trọng.

Vừa nói con Linh vừa khóc nấc lên, nhìn biểu cảm này của nó bất chợt tôi thấy lúng túng vô cùng, bởi vì tôi cứ nghĩ nó may mắn lắm còn cuộc đời tôi thì bất Châu. Thế nhưng mà…

Loading...