Tình Yêu Định Mệnh - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:14:12
Lượt xem: 0
Nghĩ vậy nên tôi nhanh chóng đi tới bếp, lục lọi mọi thứ từ tủ bếp cho tới tủ lạnh cuối cùng chỉ đành thở dài lấy ra trong tủ một ít củ hành, một ít trứng và lạp xưởng tươi trong tủ lạnh ra… tiếp tục tôi đi vo nồi cơm cắm lên và luôn tay làm tiếp…
Vì đợi cho cơm chín xong rồi mới đem chiên lại nên tôi khá mất thời gian. Cho đến khi làm xong, tôi loay hoay dọn dẹp lại bếp cho sạch sẽ. Định bụng quay ra xem ba con của Giang Phong dậy chưa thì bất ngờ thay khi tôi quay lại đã bắt gặp Giang Phong đứng nhìn tôi từ lúc nào rồi.
Bị giật mình nên tôi chỉ biết mở tròn xoe đôi mắt nhìn anh ta. Còn Giang Phong cũng tỏ ra ngạc nhiên và thu tầm mắt lại. Vài phút sau mới chậm rãi hỏi tôi
- Cô làm gì đấy?
Tôi nhìn lại bếp, rồi nhìn Giang Phong đang mặc một bộ thể thao lửng màu trắng. Tôi có chút ngại ngùng nói
- Tôi… tôi định nấu bữa sáng.
- Ai mượn cô nấu?
- Tôi… tôi
- Tôi ăn ở ngoài quen rồi.
Câu trả lời này của anh ta làm tôi bị quê, vừa phủ phàng phủi bỏ công sức của tôi thế nên tôi liền không nhẫn nhịn nữa đáp lại ngay
- Anh có tiền thì anh ra ngoài ăn. Còn tôi không tiền nên tôi phải tự làm tự ăn chứ? Chẳng lẽ anh bắt tôi nhịn đói.
- Biết vậy khỏi thèm làm
Tôi vừa nói nhỏ vừa mang theo bực dọc quay thẳng lại vào bếp rồi múc ra hai đĩa cơm chiên thơm phức sau đó lách qua người Giang Phong rồi đi thẳng lại bàn ăn. Vừa hay từ trên lầu bé Thiên Nga đang đi xuống. Con bé chắc do ở nhà lạ nên vừa thức giấc đã thấy khuôn mặt con bé tỏ ra hoang mang vô cùng. Đầu tóc cũng chưa được buột gọn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-26.html.]
Vừa đi xuống là Thiên Nga đã bước lại chỗ Giang Phong. Con bé mè nheo
- Ba ơi con đói…
Nghe xong Giang Phong ngập ngừng quay sang nhìn tôi, gương mặt lúng túng hẳn. Còn tôi thì đoán được chắc anh ta lần đầu làm cha nên chưa biết phải lo cho con bé thế nào. Vô thức khoé miệng tôi vì sự lúng túng này của Giang Phong nên vội nhếch lên một đường cong khoái chí. Định bụng đứng xem anh ta xử lý thế nào nhưng khi nhìn thấy thái độ nhăn nhó của Giang Phong cùng hành động đẩy con bé ra xa do con bé thức dậy chưa đánh răng. Anh ta thì ngại bẩn. Còn tôi sợ con bé tổn thương vì cách cư xử của ba mình nên ngay lập tức tối đành bước tới bên cạnh Thiên Nga và nói chuyện với con bé
- Con theo cô vào toilet cô vệ sinh cá nhân cho con xong rồi cô cho con ăn sáng nhé.
Tôi nói chuyện rất nhẹ nhàng và từ trong thâm tâm tôi rất muốn quan tâm đến Thiên Nga. Thế nhưng trái lại với sự nhiệt tình của tôi, con bé lại nhìn tôi bằng ánh mắt sáo rỗng rồi phùng miệng lên tiếng.
- Con không cần cô đâu. Tự con làm được.
Nói rồi con bé liền đảo mắt nhìn quanh sau đó đi thẳng luôn vào toilet trước sự ngỡ ngàng của tôi và Giang Phong. Anh ta nhìn thái độ của con mình chẳng nói chẳng rằng chỉ cau mày rồi ngồi luôn xuống ghế. Còn tôi, tôi cũng rất bỡ ngỡ vì con bé nói chuyện với mình như thế nhưng mà con bé còn nhỏ, lại là lần đầu đến đây, dù cho tôi và nó rất xa lạ với gia đình này, nhưng tôi nghĩ con bé sẽ không thể biết cách lấy kem rồi vệ sinh riêng cho mình được, cuối cùng tôi chỉ đành gạt đi những lăn tăn trong đầu mình nhanh chân đi vào toilet coi con bé có cần mình giúp gì hay không.
Bước vào toilet, tôi thấy Thiên Nga đang loay hoay với tay lấy chiếc bàn chải mới và tuýp kem đánh răng, thế nhưng vì chiều cao con bé có hạn, mà cái hộp đựng kem lại tít lên cao, sợ con bé với một lúc sẽ ngã nhào ra đằng trước rồi lại đập đầu vào tường nên tôi nhanh tay với lấy trước cho con bé.
Chiếc bàn chải này tuy mới nhưng với độ tuổi của Thiên Nga thì dùng không hợp cho lắm, lại thêm tuýp kem đánh răng dành cho người lớn, sợ con bé đưa vào miệng sẽ bị cay. Thế nên trước khi đưa cho con bé tôi cũng đã phân vân rất nhiều. Trước ánh mắt mở to tròn đầy khó hiểu của Thiên Nga. Tôi liền nói
- Con đánh răng bằng bàn chải này đỡ giúp cô nha. Chiều nay cô ra ngoài sẽ mua cho con một cây bàn chải mới và hộp kem đánh răng vị dâu cho con nha…
Một lần nữa tôi kiên nhẫn dùng lời nói quan tâm dành cho con bé. Thế nhưng đối xử lại với tôi con bé lại tiếp tục dành thái độ bất cần và lời nói chẳng chút cảm kích còn cả thái độ khó chịu vô cùng dành cho tôi.
Một ca nước từ trong thùng được con bé múc ra sau đó tạt thẳng vào mặt tôi. Con bé nói
- Con không cần, cô đi ra đi. Thật là phiền phức…