Tình Yêu Định Mệnh - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:12:59
Lượt xem: 0
Lần đầu Nguyệt ở lại nhà người lạ
Tôi cứng họng không biết phải nói gì với Giang Phong nửa nên đành im lặng lại rồi bĩu môi nhìn anh ta thôi.
Nhưng rồi chợt nhớ ra số tiền anh ta đã giao kèo với tôi ngay lập tức tôi liền lên tiếng khi mà thấy anh ta đang chuẩn bị rời đi.
- Nè… nè.
Giang Phong đang định bước đi nghe tôi gọi anh ta lập tức quay lại rồi nhìn tôi ánh mắt lạnh lùng, khuôn miệng nhả đúng mỗi hai chữ
- Chuyện gì?
Tôi trừng mắt lại nói
- Tự nhiên trả lời tôi cộc cằn vậy? Tôi muốn hỏi số tiền anh hứa với tôi đó, bao… giờ thì anh mới đưa cho tôi.
Tôi vừa nói vừa gãi đầu vừa ngập ngừng vì ngại vì dẫu sao thì anh ta cũng chỉ mới đưa tôi về đây, giờ đòi tiền liệu có sớm quá hay không? Thế nhưng nếu không có tiền thì tôi làm sao lo cho mẹ con chị Thy được, với lại tôi cũng cần có tiền để lo cho cuộc sống của tôi nữa.
Nghe tôi hỏi xong Giang Phong liền lập tức ngồi xuống, anh ta không trả lời vội mà chỉ nhìn tôi. Thái độ thế này bất chợt tôi có chút lo lắng vì không biết anh ta có chịu đưa tiền cho tới hay không nữa nên trong bụng cứ phập phồng mà len lén nhìn về phía anh ta để đợi câu trả lời.
Cũng may một lúc sau Giang Phong cũng đã nói chuyện
- Cô cần lấy tiền gấp vậy à?
Tôi hơi run nói
- Đúng… tôi thật sự cần tiền.
- Thế cô có chắc sẽ hoàn thành tốt giao kèo với tôi không?
Nghe Giang Phong nghiêm túc hỏi tôi hơi ngập ngừng chút vì thật sự mà nói tôi cũng không biết mình có hợp tác tốt với anh ta hay không? Nhưng mà…
Tôi suy nghĩ một lúc liền không do dự mà gật đầu cái rụp
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-25.html.]
- Có… tôi hứa sẽ làm tốt.
Giang Phong tự nhiên bật cười lớn
- Cô chắc chắn vậy à?
- Chắc chứ? Chuyện gì làm có tiền thì chắc chắn tôi sẽ làm tốt.
- Được. Vậy cô đợi tôi một lúc tôi lên phòng lấy tiền rồi đem xuống cho cô.
- Ok anh.
Giang Phong đi lên lầu một lúc sau thì đi xuống. Trên tay là một xấp tiền màu xanh mới cóng khiến tôi nhìn thôi cũng đủ thèm thuồng. Anh ta đặt xuống bàn rồi nghiêm giọng nói
- Đây là 200 triệu phần còn lại khi nào xong việc tôi sẽ đưa cô nốt. Phòng hờ cô lấy xong rồi biến mất.
Tôi đưa tay chụp lấy cọc tiền, nghe thêm câu cuối chỉ biết bĩu môi trả lời.
- Anh yên tâm, tôi ham tiền thật nhưng đã hứa thì chắc sẽ giữ lời.
- Ok. Bây giờ còn chuyện gì nữa không. Nếu không thì tôi đi ngủ. Phòng của cô trên lầu rẽ trái.
- Khoan đã
Tôi cầm chặt cọc tiền trong tay rồi vội vã nói với anh ta
- Tôi muốn xin anh ngày mai cho tôi về lại phòng trọ để lấy ít đồ, với tôi cũng cần sắp xếp chỗ cho chị và cháu tôi, họ đang trong tình trạng khó khăn và bệnh tật. Xong việc tôi sẽ quay lại.
Nghe tôi nói xong Giang Phong quay sang nhìn tôi kiểu dò xét, tôi cũng sợ anh ta sẽ không đồng ý thế nhưng may mắn sau cuối cùng Giang Phong cũng gật đầu sau đó anh ta bước thẳng lên lầu. Còn tôi cũng vội vã cầm chặt tiền rồi đi theo hướng phòng Giang Phong đã chỉ sau đó bước vào trong.
Cả một đêm nằm trong căn phòng sang trọng, trên chiếc giường êm ấm đầy đủ chăn nệm sạch sẽ thế nhưng không hiểu sau tôi lại chẳng thể chợp mắt được. Nhìn xấp tiền trong tay tôi ôm chặt lấy nó như thể báo vật và rất sợ đây chỉ là giất mơ thôi khi tỉnh giất lại những tờ tiền xanh này sẽ biến mất và tôi vẫn lại là cô gái lọ lem lang thang đầu đường xó chợ để tìm việc như ngày trước nữa. Nhưng rồi cuối cùng thời gian trôi nhanh, phút chốc trời sáng hẳn, tiền trên tay tôi vẫn còn. Một nỗi vui mừng không sau diễn đạt thành lời. Tôi nhảy cẩn lên trong niềm Châu phúc khi mà mọi chuyện vẫn là sự thật chứ không phải là mơ.
Do tôi có thói quen dậy sớm thế nên khi tôi bước xuống nhà vẫn chưa thấy Giang Phong cùng con gái anh ta.
Lại đi vòng quanh căn nhà rồi tôi lại xuống bếp. Căn bếp lạnh tanh, chẳng có chút gì gọi là ấp áp cả. Bất giác tôi chợt nghĩ có lẽ lâu rồi Giang Phong không ăn ở nhà. Nên vô thức hôm nay tôi muốn mình làm một chuyện gì đó cho ba con họ. Dù sau thì tôi cũng đã nhận tiền của anh ta nên cũng muốn mình làm tốt công việc một chút để không thấy day dứt…