Tình Yêu Định Mệnh - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:12:45
Lượt xem: 1
Thời gian đó tôi vừa lo cho bé An, vừa lo cho chị Thy… cuối cùng chỉ sau một tuần nằm viện của chị mà bao nhiêu tiền tôi có và tiền chị Thy còn đều bay sạch, nhưng sức khỏe chị Thy lại chẳng khá lên. Con bé An lại còn nhỏ dại.
Cuối cùng sau nhiều lần suy nghĩ tôi quyết định thuê người về chăm bé An và ra vào bệnh viện chăm chị Thy. Còn tôi… tôi tìm cách liên lạc với con Linh để nhờ đến nó.
Tiếng điện thoại trong đêm dài lặng lẽ vang lên, chờ con Linh nghe máy thôi mà tôi đợi mỏi mòn, cuộc thứ nhất trôi qua trong vô vọng, rồi cuộc thứ 2, thứ 3 trôi qua cũng chẳng ai bắt máy… tôi thất vọng. Trong lòng ảo não định bụng không gọi cho nó nữa thì ngay chính cái ngọn lửa định tắt ngấm thì tiếng con Linh vọng lên trong cuộc gọi.
Cái giọng lèm bèm kiểu ngoáy ngủ nói trong cáu gắt
- Ai vậy trời biết giờ là mấy giờ rồi không?
Tôi nhìn lên đồng hồ trên tường. 1h đêm, sợ con Linh nó đang bực sẽ tắt máy đi nên lập tức em nói nhanh.
- Tao Nguyệt nè!
Bên kia bỗng dưng im bặt. Rồi thì con Linh cũng cất giọng nhẹ nhàng
- 1h đêm rồi mày gọi tao có gì quan trọng không hả?
- Tao định hỏi xin mày việc làm? Không biết mày có thể…
Tôi nói đến đó thôi là con Linh đã ngắt ngang lời em
- Thôi tao hiểu rồi. Mà nè giờ này khuya rồi tao ngủ. Anh Nam mới ngủ nên không muốn phiền ảnh. mai tao sang rồi nói. Vậy nha…
Nói rồi nó liền tắt máy, tôi nhìn chiếc điện thoại tối thui mà ngây người ra. Tự nhiên cảm giác tự ái trỗi dậy, cảm giác con Linh nó xem thường tôi nên một lúc sau tôi vẫn ngồi im lặng mà không muốn nhờ vả nó nữa, bởi vì một mặt tôi tự ái với thái độ vừa rồi của nó, một mặt tôi cũng ngại với cái việc mà sắp đến đây mình đang muốn làm. Vì tôi đã nghe con Linh nói qua việc đó rồi. Chẳng có gì tốt đẹp ngoài hai tiếng “làm gái” mà thiên hạ hay thường gọi với một cách khinh bỉ nhất…
Tôi im lặng bỏ điện thoại qua một bên rồi nằm đó cho đến khi màn đêm qua đi.
Buổi sáng của ngày mới bắt đầu… Thì tôi nhận được cuộc gọi lại của con Linh.
Chần chờ một lúc, tôi bắt máy
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-17.html.]
- Tao nghe?
- Ra mở cửa đi. Tao đứng bên ngoài này.
Nghe con Linh nói mà tôi giật cả mình. Vội buông điện thoại xuống, tôi lật đật chạy ra ngoài…
Thấy con Linh đứng thù lù trước cửa từ lúc nào tôi có hơi ngạc nhiên vì không hiểu sao nó lại biết nơi này.
- Sao mày biết tao ở đây?
- Thì tao qua phòng tìm mày, nghe mấy người kia nói mày qua quán này ở và nuôi ai đó nên tao qua thôi. Mà lúc tối mày gọi cho tao chi vậy?
Tôi nhìn con Linh rồi ngập ngừng, định bụng thôi không nhờ nó, nhưng vừa nghĩ xong là trong đầu tôi nhớ ra hình ảnh chị Thy đang nằm trên giường bệnh. Và bé An đang mong mẹ. Nên cuối cùng tôi đành bấm bụng kể cho nó nghe hết mọi chuyện. Và mong muốn tìm việc làm của tôi.
Nghe tôi kể xong. Con Linh cũng ra bộ đồng cảm. Nó bảo tới.
- Quán anh Nam thì lúc nào cũng cần gái. Nhưng mày có chắc làm được không?
- Tao đã gọi đến mày thì chắc chắn tao sẽ làm.
- Mày chắc chứ? Khi đã bước vào rồi thì không được hối hận nha. Còn điều nữa một khi đã vào cái nghề này, thì phải vứt đi cái sĩ diện mới làm được.
- Ừ.
- Vậy mày vào thay quần áo đi. Rồi ra đây tao chở mày sang quán gặp anh Nam!
Con Linh chở tôi sang quán, cái quán này khác cái quán lần trước. Cũng là quán bar nhưng nhỏ hơn bar Giang Phong. Vì là ban ngày nên ở đây cũng yên tĩnh lắm. Rồi nó đưa tới tới phòng gặp Nam bạn nó.
Theo con Linh bước vào phòng. Căn phòng lớn lắm, nhưng hơi tối. Tôi thấy Nam đang ngồi bên chiếc laptop. Xung quanh bàn là những cọc tiền to ơi là to được xếp xung quanh, rồi còn có những kệ rượu với những màu sắc xanh đỏ tím vàng đắt đỏ. Cuối cùng là Nam. Anh ta cởi trần và lần này tôi có thể nhìn rõ cơ thể ấy.
Nhìn thẳng vào anh ta mà tôi run, trống n.g.ự.c cứ đập dồn dập. Trông thấy Nam lần này tôi không khỏi hoảng hốt và ngỡ ngàng khi mà phía sau lớp áo sơ mi mà lần trước tôi đã gặp. Bây giờ đây cả cơ thể anh ta xăm kín những hình thù ghê rợn đầy trên da thịt trông đến phát sợ, thái độ lạnh lùng, gương mặt cau có khó chịu. Đối với một đứa con gái nhút nhát như tôi thật sự khi bước vào nơi này rồi tôi lại hối hận và muốn mình chưa từng đặt chân đến.