Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Định Mệnh - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:12:41
Lượt xem: 1

Ngồi suy nghĩ mà nước mắt tôi vô thức cứ chảy dài, ngồi bên cạnh con Linh thấy tôi như vậy nó liền chìa tay ra đưa cho tôi một miếng khăn giấy. Nó hỏi tôi

- Rồi giờ mày định làm gì tiếp theo?

Tôi cầm miếng khăn nó đưa lau nước mắt trên mặt sau ấy lắc đầu nói nó

- Tao chưa biết nữa.

Nó im lặng cau mày nhìn tôi một lúc mãi mới nói

- Hay mày sang chỗ bọn tao làm đi.

- Bọn mày làm công việc gì?

- À Anh Nam cũng có mở quán bar nhưng công việc chính vẫn là đưa gái đi khách?

- Vậy tao không làm đâu mày ạ.

Tôi xua tay từ chối lời đề nghị của con Linh, nó trong nghề nói ra câu đó rất nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bản thân tôi vừa bị người ta cưỡng bức xong giờ lại đi làm gái ôi đời tôi nhục nhã biết dường nào.

Ngồi bên cạnh nghe tôi từ chối con Linh liền lớn tiếng hỏi tôi

- Mày xấu hổ hay sao mà từ chối?

Tôi thẳng thắn nhìn nó gật đầu chắc nịch

- Đúng? Cái nghề đó nhục nhã lắm mày ạ, mày không nghe người ta thường bảo đừng nghe phò kể chuyện đó hay sao? Bước vào con đường đó thì tai tiếng mang theo suốt đời. Tao không làm, mày đừng thấy tao thế này rồi coi thường tao, dù có c.h.ế.t tao cũng ko chấp nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-15.html.]

Con Linh nhìn tôi bất giác nó cười khinh bỉ một tiếng, nó rút một điếu thuốc đưa lên miệng hút, khói thuốc bay trắng xóa, tôi bất ngờ nhìn nó, nó thay đổi thật rồi… rồi nó nói, những lời đó chan chát ngấm vào đầu tôi đến tê tái

- Tao coi thường mày? Chính mày còn đang coi thường mày nữa mà mày trách ai, chẳng phải lúc nãy tao rủ mày đi cafe mày con thấy tự ti trước tao sao?Tao nói mày nghe nè Nguyệt, bọn mình là những đứa mồ côi, không họ hàng không nghề nghiệp ổn định thì có gì mày phải sợ điều tiếng nữa hả? Mày sợ miệng xã hội vậy xã hội có nuôi mày ngày nào không? Xã hội bây giờ thực dụng lắm mày ạ, mày có tiền họ mới coi mày ra gì gì chứ mày không tiền thì thử xem dù mày có làm công việc bình thường thì cái mặt mày họ cũng không nhìn tới. Bên Anh Nam cũng không phải chỗ làm ăn bậy bạ, gái của ảnh được đào tạo bày bản, đi khách cũng là khách hạng sang chứ không phải đứng ngoài đường vẫy tay như những chỗ khác đâu nên mày yên tâm. Suy nghĩ cho kỷ rồi gọi tao? Thôi tao về trước đây? Nên nhớ đời không tiền có mà cạp đất ăn nha Nguyệt.

Nói đoạn con Linh nhìn tôi lắc đầu ý nó không hài lòng với cuộc nói chuyện vừa rồi giữa tôi và nó sau đó nó rút trong bóp ra đẩy về phía em một tấm card và 2 tờ 500k. Em định từ chối không nhận nhưng đã nghe tiếng nó kịp lên tiếng

- Mày đừng từ chối cứ nhận đi nhiêu đó không là bao đối với tình bạn của tao với mày đâu. Bao giờ khó khăn cứ gọi cho tao, không cần mày đến chỗ tao làm thì tao vẫn sẽ giúp mày thôi. Bye mày

Công việc mới của Nguyệt

Bước ra khỏi quán cafe mà lòng tôi nặng trĩu. Tôi cụp mắt nhìn xuống bộ quần áo trên người tôi, giờ đây nó đã nhàu nhĩ, rồi tôi lại nhìn tấm cart con Linh đưa cho mình sau đó tôi bóp thật chặt vào lòng bàn tay mình… lòng tôi đau đớn và rối như tơ vò vì ngay lúc này đây tôi chẳng biết phải lựa chọn cho mình con đường nào để đi tiếp.

Lang thang đi về, chân tôi bước từng bước nặng trĩu. Nhìn dòng người và xe qua lại, tự dưng tôi thấy chính mình sao thật nhỏ nhoi và cô đơn.

Đi mãi đi mãi vô định như thế Rồi tôi dừng chân đứng ngang quán cũ. Ngó vào trong chị Thy đang dọn dẹp lại quán. Trông quán bây giờ đìu hiu lắm. Có lẽ chị sắp nghỉ bán rồi.

Tôi chầm chậm bước vào. Rồi hít sâu một hơi dài. Tôi lên tiếng

- Chị?

Chị Thy quay lại, hốc mắt chị sâu và thâm quầng nhưng chị vẫn cố tỏ ra rất bình thường rồi còn mỉm cười hỏi tôi.

- Em ổn chứ? Thui hi vọng em sẽ sớm tìm được việc làm mới nha. Chị chắc sẽ đóng quán.

- Chị… chị không trách em chứ?

Tôi ngập ngừng lên tiếng hỏi? Chị Thy liền cụp mắt xuống, nhẹ đặt tay chị lên bụng mình và xoa nhẹ. Giọng chị buồn buồn.

- Chị trách em chứ! Trách em vì em đã cướp đi ba của con chị. Nhưng mà bây giờ trách em cũng được gì? Chị xem camera lại rồi. Là lỗi của chồng chị chứ chẳng phải lỗi em.

Loading...