Tình Yêu Định Mệnh - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:12:39
Lượt xem: 1
Chị ngồi xuống đó đối diện với tôi cách một cái rào chắn, chị nhìn tôi nhẹ giọng nói
- Em sao rồi? Mấy hôm nay ở đây có quen hay không hả?
Tôi cúi mặt nhìn chị, cổ họng tôi nghẹn lại, tự thấy mình xấu hổ với thái độ nhẹ nhàng của chị. Tôi trả lời
- Em ổn. Chị Thy em…
Chị đưa tay lên ngắt ngang lời tôi định nói
- Em đừng ngại với chị? Bản tính của anh Quân chị hiểu mà nên em không cần giải thích, hôm nay chị tới đây để nói với em là chị đã gửi đơn bãi nại cho em rồi nên em yên tâm đừng lo nghĩ gì hết nha.
- Chị…
- Chị hiểu em mà. Thôi chị về nhé?
Tôi rơi nước mắt trước tấm chân tình của chị, tôi không nghĩ trước nỗi đau mất mát đó chị lại có thể bình tĩnh dùng lòng vị tha đã dung hòa cho tôi đến thế. Nhìn chị quay bước đi chậm chạp, tôi đứng lặng người rồi lặng lẽ cúi đầu thật thấp để cảm ơn chị.
Những ngày sau phiên tòa xét xử, đứng trước tòa nghe tòa tuyên án tôi nhận án tù treo vì trong giấy tôi chưa đủ tháng để đủ 18 tuổi, tôi tự vệ chính đáng và vì chị Thy gửi đơn bãi nại nên mức án của tôi cũng nhẹ nhàng hơn.
Thời gian đó sau khi án mạng xảy ra…
Ra khỏi toà, mây giăng mù mịt ngang trời, bóng tối xiêu xiêu bước đi đơn lẻ dưới dòng người vội vã, đôi chân không một đôi dép tôi bước đi trên đường bàn chân nóng đến độ muốn lột cả da chân.
Bất ngờ đằng sau tôi có tiếng gọi lớn
- Nguyệt, mày phải không Nguyệt?
Tôi giật mình quay lại nhíu mày nhìn thử xem là ai gọi mình. Nhận ra con Linh bạn tôi
Nó thấy tôi đứng lại, nó liền đậu xe ngay chỗ tôi, con xe SH nó ngồi bóng loáng trong thật sang trọng. Nó hất mặt hỏi
- Mày đi đâu từ trong đó ra đấy?
Tôi nhìn nó ung dung trả lời
- G… iết người.
Nó há hốc nhìn tôi, đôi mắt trân trân mở to như không tin sự thật này
- Mày… mày nói thật hả Nguyệt, rồi mày có sao không hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-14.html.]
Tôi cười lạnh nói
- Tao có sao thì sao mày thấy tao đứng đây được?
Con Linh gật đầu mấy lượt
- Ờ ha, ê mà lâu quá tao với mày mới gặp hay là ra cafê tám hôn?
Tôi nhìn nó lúc này trong bộ váy sang chảnh, ngồi trên con xe xịn rồi tôi nhìn lại tôi, tôi sơ xác, quần áo luộm thuộm, tự tôi thấy tôi xấu hổ trước nó nên tôi chần chừ muốn từ chối nhưng chưa kịp thốt lời ra khỏi miệng thì con Linh đã mở lời xen vào
- Đi đi Nguyệt, tao với mày coi như là chị em ruột rồi mà tao không có so sánh hay coi thường mày đâu, mày coi trời đen thui kia kìa đứng ở đây lâu tao sợ sẽ mắc mưa đấy?
Con Linh nói hết lời, tôi thấy nó không tỏ ra khinh khi tôi nên sau một lúc chần chừ tôi liền gật đầu đồng ý lên xe đi theo nó.
Dừng xe lại trước một quán nước nhỏ nhưng rộng rãi con Linh đi cất xe rồi tôi với nó đi vào, tiến bước lại cái bàn ngay hồ cá sau khi gọi nước xong con Linh liền hỏi tôi
- Chuyện mày nói với tao lúc nãy là thật à?
Tôi ngẩn người khó hiểu nhìn nó
- Chuyện gì? Lúc nãy tao nói gì quên rồi.
- Thì là chuyện mày nói mày gi… ết người đó?
Tôi nhìn nó hỏi thật lòng
- Mày tin tao không Linh?
Nó lắc đầu
- Tao tin mày nhưng tao không nghĩ chuyện đó là thật, với một đứa tính tình thật thà như mày thì làm sao xảy ra được?
- Nhưng mà thật mày ạ!
Giây phút tôi nói ra câu đó con Linh nó sửng sốt nhìn tôi, thế nhưng tôi chỉ cười trừ sau đó kể cho nó nghe từ đầu đến cuối câu chuyện. Con Linh nghe xong nó lặng lẽ thở dài nhìn nói mấy lời an ủi tôi .
- Đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra, thôi coi như năm xui tháng hạn đi mày ạ, may mắn không bị tù là được rồi.
- Ừ.
Rồi tôi và con Linh im lặng, tôi cầm ly nước lên em uống, nhìn ra đường mọi người tấp nập qua lại càng khiến cho lòng tôi lại dấy lên những nỗi lo bộn bề, đời tôi bây giờ như cánh hoa rách nát lại thêm một chấm đen trong lý lịch của mình thì sau này tôi còn biết phải đi làm ở đâu, làm sau mà sống.